Chân dung tình yêu

Thiên Sơn

nhưng Giang chưa bao giờ đơn độc. Jiang tập đi nạng khi mới 5 tuổi. Hằng đêm, mẹ nằm cạnh Giang, thỉnh thoảng lại đưa tay sờ vào chân trái của Giang. Người mẹ thở dài. Mẹ đã khóc trong một ngày. Mẹ bật ra từng chữ nghẹn ngào:

– Xin thương xót con!

Đến bữa thì cả nhà đưa cơm cho Giang. Cô bé được sống trong tình yêu thương đặc biệt của gia đình. Nhưng loại tình yêu này cũng khiến cô cảm thấy trong lòng …

Năm tám tuổi, Jiang được mẹ đưa đến trường. Mẹ cô bế Giang và chống nạng. Trong giờ học, cô giáo lặng lẽ nhìn Giang. Một lúc sau, nàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen mượt của Giang. Cô nói:

– Từ nay, tôi sẽ nhận con từ mẹ tôi để dạy trong trường.

– Hát rất hay, thường nhớ bài hát trước mặt. Tuy nhiên, khi học nhảy và chơi bài treo cổ, Giang không thể hòa nhập được với lớp. Cô giáo để lại giang sơn cùng nhau hát, lĩnh hội nhịp điệu của mọi người. Nhưng nỗi buồn vẫn không thể nguôi ngoai. Từ khi Giang đi học tiểu học, đau buồn đã đè nặng lên tâm hồn non nớt của Giang. Từ khi Giang đi học tiểu học, mẹ em không ngày nào đưa đón em vào lớp như trước. Sau khi tan học, Giang Ân chống nạng về nhà. Giang là một học sinh xuất sắc, luôn được cô giáo chủ nhiệm trong lớp. Nhưng hạnh phúc không kéo dài trong lòng Giang. Những nam sinh này miễn cưỡng rời khỏi lớp học, bò vào từ phía sau, giả vờ va chạm, vấp ngã của Giang và ngã xuống lề đường một ngày. Một người dùng ngón tay vỗ vỗ Giang Giang trên đầu. Một người thậm chí còn nắm lấy chiếc nạng từ tay Giang và đi qua. Có người nói Giang là người lazi. Giang ghét bọn con trai vì ngày nào cũng làm khổ Giang. Lúc này, Giang chỉ biết khóc. Các chàng trai cười, như thể họ đang hạnh phúc.

Giang xin nghỉ học. Mẹ Giang rất buồn và mẹ cô đã an ủi Giang. Mẹ tận dụng từng giây từng phút để đưa Giang đến trường. Mẹ nói:

– Con phải học chăm chỉ mới nhận được thư. Chưa bao giờ nói rằng cuộc sống ở đời khó khăn đến thế.

Giang không nói gì, chỉ thấy buồn.

Kể từ đó, lòng Giang thay đổi. Giang bớt khóc M & Nông nghiệpave; Con trai thường tỏ ra khinh thường. Họ ngu ngốc vì chưa bao giờ hiểu được nỗi đau âm thầm đeo bám tâm hồn người khác. Giang có hai người bạn thân là Ngân và Thanh. Dáng gầy hay rủ Giang đi học. Thanh cao, mảnh khảnh không sợ con trai. Nhiều lần, cô không thể không yêu cầu họ trêu đùa Giang An, và Tang đã cãi nhau với cậu bé. -Jiang An hiện đã học xong lớp năm. Tôi đã đọc cuốn truyện. Tôi đọc những bài thơ và viết cho Tai bên ngoài thị trấn Long Khánh. -Từ khi Tài về ở cạnh nhà Giang, không hiểu sao Giang lại càng nghĩ đến Tài nhiều hơn. Không một người bạn nào hiểu rõ về Giang sâu sắc như Tài. Không ai có thể gợi ý cho Giang những lời ngọt ngào và khiến Giang chân thành như Tài. Mỗi khi từ thị trấn đến, Tai đều mua cho Giang một món quà nhỏ. Có khi là truyện tranh, có khi là tập thơ thiếu nhi, có khi là túi kẹo… Lần khác, anh Đại còn cho Giang Giang sơn, cọ vẽ… Cách đây sáu tháng. Giang nhớ rất rõ chuyện xảy ra ngày hôm đó. Tài lấy một hộp thuốc màu xanh, đỏ, tím, vàng và những cây cọ vẽ xinh xắn, nói với Giang:

– Để Giang vẽ những gì mình thích.

Giang nhận món quà. vui lòng. Lúc này Giang mới tính đến việc vẽ chân dung Thái Lan. —— Giang có năng khiếu hội họa từ khi còn nhỏ. Giang thích vẽ vì khi buồn, vẽ tranh sẽ giúp anh thư giãn, và bao nhiêu tâm tư trong đó sẽ hiện ra trên giấy. – *

* * — Giang đi rồi, Tài chống gậy về nhà. Trong sân, cô dừng lại và cất tiếng gọi:

– My Tai!

Tay cầm cuốn tiểu thuyết, anh cười rồi mời Giang vào nhà.

-Bạn đang nhìn gì đó?

– “Tội ác và trừng phạt”, cuốn tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nhà văn vĩ đại Dostoyevsky.

– Bạn vừa mua nó? -Giang vuốt bìa sách.

– Cuốn sách tôi mua cách đây vài ngày …

– Đọc xong sách cho tôi mượn!

– Ok, tôi sẽ cho bạn vay tiền! -Tae nhìn Giang cười. Giang ngồi trên chiếc ghế vuông nhỏ với giọng thân mật:

– Bây giờ tôi có thể kể cho các bạn nghe câu chuyện về nhà văn Dostoevsky được không?Ông. ?

Dai bắt đầu nói …—— Khi Dai ngừng nói, Giang hỏi:

– Anh vừa nói rằng Dostoevsky bị ốm, bị bỏ tù và lại trở thành một nhà văn lớn? – – – đúng rồi. Vì anh đã đứng lên, biết vượt qua những đau khổ của chính mình để thấu hiểu và nâng đỡ những tâm hồn đau khổ khác.

Giang cẩn thận nói sau khi nghe những gì Tài nói. Trong thế giới cổ xưa nhàm chán hàng ngày, những âm thanh Thái Lan vừa xa lạ vừa quyến rũ này đã khắc sâu trong trí nhớ của Giang.

Sau một thời gian, Jiang Wentai:

Buổi tối, bạn đến nhà tôi chơi và kể chuyện trong thị trấn!

Sau khi Giang vừa về nước, Tài không giữ được anh ta. Nhưng khi nghĩ đến Giang Cương, anh đột nhiên cảm thấy nhịp tim của mình tăng nhanh. Trong mắt Giang, có một tia sáng khác thường …… * *

*

Sáng hôm sau, khi mặt trời ló dạng trong không gian vàng rực, cây gậy chống của Giang đang dựa vào núi Datai. Nhà cầm trên tay một tờ giấy lớn. Khi bắt đầu tòa, Giang Cương gọi:

– Ông Tài …—— Rực rỡ bước ra khỏi nhà .—— Tôi đưa cho ông … tờ giấy của Thái.

-bức vẽ! -Chào.

Giang gật đầu. Đó là hình ảnh một cô gái đứng bên sông, mặt hướng về phía trăng. Trăng sáng trên bầu trời, mặt nước lăn tăn. Bên dưới bức tranh có dòng chữ: “Give me my painting-Giang”.

– Bạn vẽ đẹp quá! -Những lời khen chân thành của tôi.

– Hôm qua tôi đã thức đến nửa đêm để vẽ …—— Chiều nay, ông chú lái xe vào TP. Anh mang theo những tấm ảnh Giang vẽ. Anh ta dán tấm ảnh lên bức tường cạnh nôi trong khu văn phòng. Hai năm sau, khi vừa tốt nghiệp lớp 12, thi vào Trường Đại học Bách khoa TP.HCM, trong người luôn mang theo bức tranh do Giang vẽ. Nhưng đến lúc đó, Tài không treo nó lên tường nữa mà gấp lại và dán vào cuốn nhật ký cấp 2 cũ của mình để giấu sau hộp. Một phần nguyên nhân là do anh bận học lý thuyết và thường xuyên thực hành trên máy. Giấc mơ hai mốt đã đến. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, ký ức tuổi thơ của Tai dần sống lại, L & # 785một;5; Quay lại, buồn tẻ. Sau khi làm trưởng phái đoàn kinh tế mới, Dai Daqian chuyển sang làm ban giám đốc Nông trường quốc gia Song Lei I. Tai Mu hiện là y tế trưởng của trung tâm y tế thị trấn. Bố mẹ Tài đã chăm lo cho Tài ăn học tử tế. Anh ta thành thạo toán học và phấn đấu trở thành một kỹ sư cơ khí.

Lê Tài chuyển về Tân Lập, ở được hơn một năm rồi vào Long Khánh (Long Khánh) học. Đối với chiến dịch mới, ngoài bố mẹ, Tài chỉ có một người bạn thân duy nhất là Giang. Nhưng lâu rồi Tài không viết thư cho Giang. Anh cảm thấy mình không dễ dàng cởi mở với Giang như trước. Giang trở thành thiếu nữ năm 18 tuổi. Mái tóc đen mượt xõa trên lưng. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt bồ câu đượm buồn, làn da mịn màng. Đến ngày gặp lại, Tài tìm gặp Giang Kinh. Cô không hỏi anh về thành phố, việc học và ước mơ của anh như trước. Vào nhà, Tai nhìn thấy mẹ Ji An đang nằm trên giường, mẹ anh gầy gò ốm yếu. Cô ấy ngồi xuống và giống như một tá người. Cô ấy nói với vẻ mệt mỏi:

– Tôi đã yếu trong ba tháng và toàn thân đau đớn. Tôi không thể làm việc trong lĩnh vực này. Bác sĩ nói tôi nên đến Long Khánh để khám bệnh, nhưng tình trạng bệnh vẫn rất khó khăn và tôi không muốn đi.

– Tôi nói, cô ấy đi ngủ. Bố Giang cũng nói sang hàng xóm rồi cởi áo cho nhanh. Bo Jiang không nói nhiều. Da đen như cột lửa. Em trai của Jiang hiện là công nhân chính của ngôi nhà. Tôi nghe nói Giang Giang và bố mẹ anh ấy khó chịu hay cáu gắt. Anh ấy đi chơi hàng đêm. Cô đang tìm kiếm một cô gái xinh đẹp trong Hamlet Bon. Giang đã lớn và không còn đi học nữa. Cô nghĩ rằng khi mười tám tuổi, cô phải làm gì đó để kiếm ăn thay vì trông chờ vào sức mạnh bất lực của cha mẹ. Cha cô đồng ý cho cô mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ.

Jiang Poshui mời Tai. Chỉ có hai người với nhau. Thật gần mà thật xa! Nỗi đau ngày xưa đã lặng lẽ nguôi ngoai. Cuộc sống thực, cuộc sống khó khăn vàDấu ngã ngày càng trần trụi. Trước những mất mát đau thương, ảo tưởng của tuổi học trò và ảo tưởng về những ước mơ xa vời, hãy hướng về thành phố Hồ Chí Minh Long Khánh, nơi có những tòa nhà chọc trời, những ánh đèn rực rỡ.

– Bây giờ bạn vẫn vẽ rất nhiều bức tranh?

– Làm thế nào để bạn vẽ được nhiều …

– Khách hàng trong nhà hàng như thế nào? —Rất tốt. !

Truyện này có vẻ tản mạn. Giang đang suy nghĩ về đôi mắt hướng nội của mình. Cô ấy ngồi xuống, hai tay chống má và chống khuỷu tay lên bàn.

Gió xào xạc lá ngoài sân, ánh trăng bàng bạc lọt vào khung cửa. Mặt trăng nghe thấy! -Thai nói, Giang chống cây gậy gỗ xuống đất, đứng dậy đi chậm về phía sân.

– Bạn có còn giữ bức ảnh mà tôi đưa cho bạn không?

– Anh … vẫn cố chấp .—— Ánh mắt Giang loé lên một cách kỳ lạ. Ánh sáng này khiến Tài ngạc nhiên. Anh ta nói một câu hoàn toàn sai, và Giang tin chắc đó là sự thật. Có lẽ Giang đã đợi lâu rồi. bốn năm trước! Từ hôm đó, Giang tặng anh một bức tranh được vẽ trên bìa cứng! Dường như cô ấy đã gửi gắm vào đó những tình cảm sâu sắc. Tài nhận ra rằng mình đã khác. Anh dần bỏ đi vì Giang đau lòng. Những thứ vô hình ở thành phố này dường như đang ăn mòn những người già. -Giang tay phải tìm kiếm tay Tài. Anh muốn cuộn tròn, nhưng một sức mạnh vô hình đã giữ anh trong đôi tay ấm áp của Giang.

Hai người tiếp tục bước đi. Ánh trăng bạc dường như chuyển động, điều đó thật tuyệt vời trong mắt Giang. Khoảng lặng … Khoảng lặng chưa từng có trong đời Giang. Giang bị vấp bất ngờ, cô vừa vấp phải cái gì đó rồi ngã. Tài vội ấn vào vai Giang. Cô bỏ nạng xuống và dựa vào ngực mình. Giang từ từ bắt tay, rồi vòng qua cổ Tài, hơi thở gấp gáp … ngất ngây. Ngay lúc đó, anh nghĩ đến cô bạn gái Tai Lan, người mà anh đã gặp cách đây sáu tháng. Lan học khoa Vật lý năm thứ hai tại Đại học Sư phạm Thành phố Hồ Chí Minh. Nhà Lan ở Biên Hòa. Bố mẹ Lan giàuCô ấy đã chiều chuộng cô ấy rất nhiều và hay cười. Cô rất chú trọng đến quần áo thời trang. Mất đi nỗi sợ hãi, quan tâm, sự phản bội của trẻ con … đôi môi ấm áp của Giang chạm vào môi Tae. Anh quay mặt lại và cố thoát khỏi vòng tay của Giang. Nhưng tay Giang siết chặt. Tất cả sức mạnh của trinh tiết trong cuộc đời cô gái, và tất cả khát vọng bị đè nén trong mười tám năm cô đơn, đã trở thành sức mạnh của tình yêu trong vòng tay bám chặt lấy Núi Tai của Giang. Toàn thân Giang bị ép về phía Tài. Giang Cương ánh mắt như là vừa mới thoát ly. Gương mặt dưới ánh trăng .—— Anh yêu em! Anh yêu em rất nhiều! Kể từ ngày nhìn thấy em lần đầu tiên, anh đã yêu em từ khi còn nhỏ năm mười hai tuổi …- Giang thều thào. Tóc Giang rụng mất một lớp núm vú .—— Em yêu anh! Vì tôi không coi thường anh. Bạn là người đầu tiên chia sẻ niềm vui và nỗi buồn với bạn. Tôi không công khai phàn nàn mà làm tổn thương em nhưng tôi biết cách làm cho em tin vào cuộc sống và làm sao để em tràn đầy hy vọng … Kể từ đó, Tài im lặng. Bây giờ tôi có thể nói gì:

– Bạn không thể làm những gì bạn nghĩ … Tôi sợ bạn sẽ thất vọng về tôi.

-bạn! Tôi mến bạn! Trong cuộc đời đầy đau khổ này, anh yêu em hơn tất cả. Vì anh, em muốn sống. Vì anh, em phải sống. Anh trai! … nói với tôi. Nói rằng tôi cũng yêu bạn. Bạn nói …—— Tôi cảm thấy lạnh từ đỉnh đầu xuống sống lưng. Anh đã kiệt sức. Tim tôi như thắt lại và loạn nhịp. — Tôi …- Tài ngập ngừng-Tôi …—— Anh nói! Tôi cũng yêu bạn, phải không?

– Em … em … n … ơi … n … g … y … e … u … e … m …!

Giang nhăn mặt. Đôi mắt anh đen láy như hai cục than đỏ rưới nước. Giang môi run run .—— Tôi không nghĩ vậy! … Tôi không tin! … bạn nói dối tôi! …- Đôi mắt Giang lại long lanh như hai hòn than nóng. – Bạn nghiêm túc chứ! Giang … em tha thứ cho anh! Em không làm được… em không làm được… Em luôn nghĩ chị là người chị thân thiết của em. Bạn có thể làm bất cứ điều gì để khiến mình hạnh phúc. Nhưng … Tình yêu không … – Giang đánh h ầm lên. Nhưng chơi ic có vẻ lạTôi vẫn im lặng. Cơ thể của Jiang gục trên núi Tai, rồi từ từ khuỵu xuống ……

* *

*

Tất cả đều phấn khích trước tin Jiang Gang sắp kết hôn. Mọi người khen cặp đôi đẹp đôi. Cái nồi biến dạng và sau đó đu đưa đến biến dạng. Trời đất không phụ lòng Người tàn tật phải sống một mình, chôn nhau cắt rốn. Anh nhận được những lời chúc mừng chân thành ở bất cứ đâu trong xóm Giang nhỏ bé. Đối với người dân khu vực này, đám cưới của Giang An đặc biệt náo nhiệt. Giang ba mẹ cố gắng chuẩn bị. Mẹ anh muốn bù đắp cuộc sống khó khăn, buồn tủi của Giang khi cô mười tám tuổi.

Ngân và Thanh lần lượt chọn vải may quần áo cho Giang. Anh Yan nói: “Ngày cưới chắc Giang vui lắm.” Thành cũng nói: “Làm sao để đám cưới thực sự trở thành một trong những ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời Giang.”

Lúc đó đám cưới là một ngày đẹp trời. Những người từ những ngôi làng nhỏ thường đến đó. Tiếng nhạc cụ và bài hát vang vọng khắp vùng.

Tài năng và tương lai sắp tới! Anh ấy gửi quà cưới về nhà. Đó là một chiếc đồng hồ để bàn hình trái tim bảy sắc cầu vồng. Anh cũng viết một bức thư dài cho Giang, rất hữu ích đối với anh. Giang sẽ luôn đọc bức thư này. cô ây khoc. Tôi đã khóc vào đêm trước ngày cưới. Tra tấn trong lòng Giang Nam. Cô ấy không thể trả lời nhiều câu hỏi xung quanh. Vậy là cô ấy đang từ bỏ Tae? Đứng trước bờ vực từ bỏ mãi mãi với một người thân quen, tình yêu mãnh liệt đã cai trị tâm hồn anh từ thời thơ ấu, và đến với một người xa lạ – một người lầm lì. Không ai từng nói một lời nào với cô ấy. Cô phải từ bỏ Tài rất chăm sóc của mình để gặp Duy-không hề động lòng với cô. Không khí gia đình trở nên nặng nề, im ắng dần. Hai tháng trước, mẹ của Jiang Gang đột nhiên lâm bệnh nặng. Cô cho biết, bệnh của cô không biết chết hay sống. Cô ấy muốn gặp Jiang ZumenVì vậy, khi ngôi nhà đóng cửa, nó có thể được bảo hiểm. Vài ngày sau, tôi không biết người phi công là ai, nhưng gia đình anh Quay ở Sea Hamlet đã cho phép anh ấy nói chuyện với cha mẹ của Jiang. Biết chuyện kết hôn của mình, Giang Cương cố gắng tránh mặt mọi người, lẳng lặng đến hoa viên của viện dưỡng lão.

Sau đó, cô ấy gọi Jiang Gang. Mặt anh nghiêm nghị. Cô ấy nói:

– Bố mẹ tôi đồng ý lấy chồng tôi. Năm nay em 18 tuổi, bố mẹ em già yếu … Hôm nay đại diện gia đình anh Kui đến đây hỏi thăm em Dui.

– mẹ! … Tôi không muốn lấy chồng tôi. Tôi không muốn kết hôn … Tôi sẽ ở bên cha mẹ của tôi phần còn lại của tôi. – Bố lườm cô – Nghe này: trai khéo lấy chồng, gái khéo lấy chồng. Không ai có thể sống mãi mãi. Cha mẹ đã đưa ra quyết định. Duy tuy vụng về và hơi khiếm thính nhưng là người hiền lành, khỏe mạnh và biết ăn. Nếu bạn để bụng, bạn không phải lo lắng về việc đói. Các bậc phụ huynh cũng cảm thấy an tâm.

Từ đó, Duy đến với Giang từ lúc nào không hay. Số lần hai người ở bên nhau đã giảm đi. Giang Cương chỉ nói với Du Nghị vài lần. Duy cứ gật gù, thật ra Giang cũng không biết mình nghe được gì, nghe rất ít. -Mọi thủ tục kết hôn đang tiến hành suôn sẻ. Trong ngày cưới, Duy mặc áo sơ mi trắng, quần jean xanh đen và short lông cừu. Duy trông vững vàng, gương mặt lạnh lùng lạ thường. Giang mặc áo xanh nõn chuối. Quần trắng kem. Đôi mắt lo lắng sâu thẳm. Cả hai nghiêng người chụp ảnh, rồi chúc mừng nhau. –Đêm tân hôn!

Giang không thể tả. Ở nhà, mọi người đã trên giường, Duy từ từ mở cửa bước vào phòng ngủ của đôi trẻ. phòng nhỏ. Trên chiếc giường mộc mạc của Xiaomi. Một cặp đệm hoa mới được phân phối úp xuống. Ginger ngồi ở góc giường. Khuôn mặt hơi trầm xuống. Vòng tay quanh ngực. Có một chiếc gậy chống bằng gỗ trên tường bên cạnh món quà cưới.

Duy hạ rèm và thổi ngọn đèn dầu về phía phòng. Đêm đen ở đâu đó ở giữa. Lâu lắm rồi Giang mới nằm xuống. Duy RajanTôi đang ở bên cạnh, Duy chợt rùng mình vì mùi của Giang. Tay Duy chạm vào ngực Giang. Hơi thở gấp gáp, tim đập ngày càng nhanh… nhưng tay Duy khựng lại, lồng ngực nặng trĩu. Duy ngủ từ lúc nào mà Giang không biết. Không chịu nổi, hai hàng lệ từ từ lăn trên mặt. Xuất khẩu. Mong muốn trở thành một người vợ, một cuộc sống hạnh phúc thực sự của mọi người, đã bóp chết vợ một cách tàn nhẫn, khiến cô ấy bị sốc. Duy sẽ không bao giờ làm cho cô ấy hạnh phúc. Chỉ có một cơ thể bị hư hại, một linh hồn bị phong tỏa. Đây là một thế giới chỉ được bao phủ bởi cái bóng của sự im lặng. Tuy nhiên, số phận đã đưa đẩy anh và hai cô đơn cùng nhau.

Một ngày đầu tháng Bảy. Hôm đó, Duy đi làm đến khuya mới về. Thay vì vào phòng ngủ của hai vợ chồng, anh trải thảm trên máy chạy bộ bên ngoài. Anh nằm nhắm mắt ngủ ngon lành. Bà Kui bất ngờ và lo lắng nhưng khi thấy con trai đã ngủ say, bà bỏ mặc Duy. Đây là lần lặp lại thứ 3. Ba mẹ của Duy và Giang lo lắng về sự hiểu biết này. Khi được hỏi tại sao, Duy lắc đầu. Vài ngày sau khi anh ta đi, anh ta không chịu quay lại.

Bà khóc. Ông Jiang Zaikui im ​​lặng suốt ngày mà không nói một lời. Mặt anh ta khô lại, và những đường gân trên trán anh ta nâng lên và giật.

– Nếu bạn có lỗi, tôi sẽ nhường cho bạn. Đừng làm điều này, cha mẹ sẽ nản lòng.

Khi Giang nói như vậy, vợ chồng Quý liền dọn sang nhà hàng xóm. Trái tim lo lắng. Duy vẫn ngồi im không nhúc nhích. Trông bạn lạnh cóng .—— Bạn không nghĩ rằng bạn có thể chăm lo cho cuộc sống gia đình của mình, phải không?

Bạn vẫn không di chuyển. Đúng không

Duy đứng dậy. Anh ta bỏ nhà đi một cách thản nhiên.

Lần này, đến năm ngày sau Duy mới đi. Anh lặng lẽ thu xếp chuyện của vợ chồng. Những gì bạn mang theo, bạn mang nó ra. Kính thưa quý vị, # 7891; Tôi đã trở lại thờ phượng trong ba ngày liên tiếp. Duy im lặng như một cái bóng. Anh ta trông mảnh mai, với má hõm và đôi mắt hõm sâu. Trong làng rộ lên tin đồn Duy bị vạ lây khiến hai vợ chồng không thể gần gũi. Họ nói với nhau rằng: hai người không hợp nhau. Họ phải ly hôn. Nếu không, hai người trong số họ, tại sao một trong số họ lại chết trên đường phố? Mẹ Giang trở nên ốm yếu và càng ghê tởm hơn khi biết tin.

Con sông! – Bà Kui đang gọi. Từ chiều, cô đã thấy những điều bất thường ở Quays.

– Đã năm tháng kể từ khi tôi về nhà bố vợ. Với cô Quý-đức của tôi là bổn phận làm cha làm mẹ và không có gì phải phàn nàn. Tình yêu của cha mẹ dành cho con cái thậm chí còn vượt quá cả công lao sinh thành của con gái …… – Đôi mắt bà rưng rưng. Ginger cúi đầu.

– Mẹ hỏi thật, con có bị làm sao với Duy không?

Giang vẫn cúi đầu im lặng.

– Giang! – Bà Kui gọi lại-Bà nghĩ gì về Du?

-Đừng! …- Giang đáp con ơi.

Biểu cảm của Quý không có vẻ gì là quá nặng nề.

có thật không?

-Có thật không!

– Bố mẹ kể buồn-cô thở dài thườn thượt-Anh Duy thật ngốc, không bằng người khác, thiệt thòi với anh như vậy, chắc không sống được với nhau. Các bậc cha mẹ nhận thấy nếu tình trạng này tiếp diễn, trẻ sẽ là người đau đớn nhất. Lúc này, bố mẹ tôi phải ly hôn tôi và Duy.

Giang bật khóc:

– Mẹ ơi! Tôi không muốn ly hôn với anh Du. Tôi không muốn rời xa bố mẹ mình …—— Tôi nói chuyện với ông bà ngoại. Tôi sẽ ở đó vào ngày mai. Như vậy thì tốt hơn cho em .—— Em xin bố mẹ cho em được ở bên gia đình chăm sóc bố mẹ và anh Duy.

– Ông Quý im lặng một hồi, giờ ông mới lên tiếng:

– Cha mẹ không có quyền thừa kế, cho con cái đống đất bên đường chính. & OVề một người phụ nữ khác sẽ đưa tiền nhà của đứa trẻ. Tôi ở đó, mở một nhà hàng và kiếm sống. May mắn thay, sẽ có cơ hội gặp được người phù hợp với mình trong tương lai, và tôi sẽ cùng họ xây dựng điều đó.

Anh ấy do dự và dừng lại. Bà Kui nói rằng bạn nên đi ngủ và thu xếp công việc của bạn vào ngày mai. Sau đó họ tắt đèn và đi ngủ. -Duy về muộn lắm. Anh không thắp đèn, mà chuẩn bị giường trong bóng tối. -Đó là vào đêm khuya. Đêm tối quá. Đêm thật oi bức và không thể chịu nổi gió. Tiếng sấm nổ ra. Rồi trời đổ mưa. Trời mưa tầm tã. Mưa vẫn tiếp tục. Có rất nhiều nước trong nhà. Mưa tạnh. Ở đó, thỉnh thoảng tôi thấy Duy quay cuồng. Bà chủ thở dài. Giang nhìn những bóng đen đang nhảy múa trong phòng.

Đã năm tháng! Đã năm tháng kể từ ngày cô về làm vợ của Duy. Căn phòng nhỏ này lưu giữ những ký ức đau buồn của anh và Duy. Giang hiểu nỗi đau không thể diễn tả thành lời. Anh đã cố gắng làm cho cô ấy vui vẻ vài lần. Nhưng anh ấy đã thất bại … một cái gì đó bí ẩn đã được chèn vào giữa hai người! Giữa anh và cô như có một khoảng cách. Đêm qua, không hiểu sao Giang lại nhớ đến bàn tay thô ráp và nhút nhát của Duy, nhẹ nhàng vuốt ve ngực mình trong đêm Giang vừa trở về… nhớ hơi thở đều đều và mùi mồ hôi trên tóc Duy. Cho dù anh không thể nói gì với cô, cho dù anh cố ý rời xa cô trong những ngày qua, cô vẫn tin rằng anh thực sự yêu cô. Cô ấy có nên rời khỏi căn phòng này mãi mãi vào ngày mai? Cuộc sống sẽ ra sao?

Cô ấy không thích Duy! Trong một thời gian dài, cô vẫn giữ nguyên tâm lý như vậy. Nhưng bây giờ cô nghi ngờ điều đó. Cô ấy cảm thấy buồn! Rất buồn … Một khoảng trống khủng khiếp, không đủ chức năng, tiến về phía cô và ép vào cô. Giang khó thở, đêm đèn xanh đỏ đến gần sáng mới ngủ thiếp đi. Cô thu xếp đồ đạc rồi vào thăm Quays, nghẹn ngào nói:

– Em là vợ anh Duy, con gái của bố mẹ anh. Chúng tôi không hài lòng với số phậnVợ chồng cô ấy thật trọn vẹn, về già tôi không được gần bố mẹ nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được bố mẹ và anh Duy.

Nói xong Giang đi tìm Duy. Anh ấy vừa đi xuống dưới bếp. Cô đến bên anh lặng lẽ. Cô đứng trước mặt anh, khô khốc. Duy nhìn Giang. Anh sững sờ như bầu trời. Cả hai đều ở đó trong một thời gian dài. Tự dưng Duy cũng giận dữ, dữ dội. Nó quay mặt lại, bước ra khỏi nhà và đuổi theo con hẻm như một bóng ma. Cứ thế, tôi muốn ra đi mãi mãi, tôi muốn ra đi mãi mãi … Cả làng bàng hoàng sau những dòng nước mắt của anh như không ngừng tuôn rơi.

* *

*

Một tháng sau khi anh em Giang cưới nhau, cô ấy từ Dui trở về. Hai tuần sau, Jiang Gang dọn ra ở riêng, cha mẹ Jiang Gang mới xây một căn nhà trên mảnh đất đó cho ông bà nội. Nhà gỗ lợp tôn nhìn ra đường chính rất đẹp. Từ khi sống một mình, Giang càng lo lắng. Cô ấy thường đào sâu về những ký ức của thời đã qua. Mỗi lần làm việc này, Giang đều phải cầm bút. Cô ngày càng say mê với thế giới hình ảnh và màu sắc. Cô cũng đọc những cuốn sách về hội họa mà Daqian đã mua cho cô ở Thành phố Hồ Chí Minh. Cô đã thử nhiều chất liệu. Cô ấy vẽ trên bìa cứng, canvas, lụa và gỗ cùng lúc … Giang có gần 20 bức tranh … Những bức tranh này được xếp cạnh nhau, như thể chúng được kể bằng những bức tranh “câu chuyện”. Giang đã sống từ nhỏ.

Giang đã nghĩ đến Tài từ khi sống một mình. Một điều khiến cô bận tâm bấy lâu nay. Sau khi Giang nói rằng mình yêu anh ta, trong khu vườn của nhà hưu trí, đôi mắt của Tài nhìn anh ta sâu sắc, và anh ta thể hiện sự sợ hãi thầm lặng. Cũng có cảm giác tội lỗi … Kể từ sau ngày Giang mất, Tài mới hiểu lầm. -Những năm tháng trôi qua. Cay đắng khiến giang hồ khó khăn, vất vả. Cô ấy muốn trở thành một người vợ, một người mẹ trong một gia đình êm ấm. Cô ấy không sợ. Quyết tâm không sợ nghèo. Từ khi cô ấy còn trong nhà trẻ, cái nghèo đã ập đến. Nghèo đói gây áp lực lên cuộc sống nghèo khóave; tổ tiên, ông bà và lũ lụt ngày nay đều là cha mẹ của Giang Nam, anh em của Giang và lũ lụt của Giang Nam. Nhưng nghèo còn hơn cô đơn. Cha mẹ Giang từng sống nhờ cám thay gạo qua ngày tháng. Nhưng tình yêu đã nuôi lớn họ. Sự hy sinh đã nâng họ lên. Anh giang hồ thấu hiểu nỗi cô đơn giết chết tâm hồn. Sự cô đơn sẽ không giết chết con người trong một sớm một chiều mà nó sẽ hủy hoại họ từng chút một. Nó gây ra những cơn đau vô tận và nhàm chán trong từng tế bào trong tủy xương. Giang bàng hoàng không biết mình sẽ không bao giờ thoát khỏi căn bệnh hiểm nghèo này. Một buổi chiều … ý nghĩ muốn khắc một bức chân dung đánh thức tình yêu trong tâm trí cô đã chạm vào trái tim cô, cô như mất đi trong những làn sóng cảm xúc.

* *

* – -Tai vừa đến Tốt nghiệp Đại học Bách Khoa TP. Anh thấy lòng mình nhẹ nhõm. Học ở trường mười sáu năm rồi đi. Trong vài năm tới, anh ấy sẽ có thể sống và phát triển vượt ra ngoài các quy tắc nghiêm ngặt của trường. Xe chạy êm ru. Những cánh rừng cao su bạt ngàn xanh thẫm luôn thẳng hàng. Thời gian này anh ấy sẽ nghỉ ngơi để thư giãn đầu óc. Nó sẽ được tắm mình trong trung tâm của Con Lạch Nhạn huyền thoại bao quanh khu dân cư, ẩn mình trong những bụi cây rậm rạp, và chảy về khu rừng rộng lớn. Tôi sẽ cùng mấy người bạn đi săn, dạo chơi trong một khu rừng đầy hoa dã quỳ, rực rỡ và hương thơm ngát … Gia Lân cũng với tôi, Lan cũng sẽ thích …- Từ ngày gặp gỡ, đôi khi , Tài định đưa Lan về thăm gia đình và đất nước mới nhưng bị anh ta chống cự lại. Tôi không hiểu cảm giác của tôi đối với Lan. Tài cảm thấy giữa anh và cô có một khoảng cách. Lan thật hồn nhiên và trong sáng quá. Lan không biết đau. Cô ấy không biết gì cả. Anh đã nhiều lần cố gắng thay thế Lan, nhưng vô ích. Số phận bất hạnh. Tôi thấy gì đó mà người yêu tôi và Lan dừng lại xem và mắc kẹt.Dai Dawei sau đó đến thăm Jiang. Đã hai năm trôi qua kể từ khi Jiang Gang qua đời trong nhà trẻ sau nhà vợ. Rất nhiều chuyện đã xảy ra … Giang lấy chồng rồi chia tay chồng. Tài muốn an ủi cô, tìm lại tình yêu ngày xưa giữa hai người. -Cửa phòng của Jiang được mở toang trên chiếc bàn trên bức tường với ánh đèn của người Mỹ vụt sáng. Giang xõa tóc ngang vai, che hết lối vào nhà, che mặt Tài, anh ta cố bình tĩnh bước vào. Cô đưa tay ra trước nắm lấy một tấm gỗ lớn hình chữ nhật. Mặt anh ta hơi ngẩng lên. Đôi mắt anh mở to, như thể một linh hồn đầy linh hồn đang tràn vào rừng cây. Không phải! Đây không chỉ là một miếng gỗ. Trên nền đường cong của sóng biển, giống như cầu vồng vươn lên từ gỗ, các đường nét chạm khắc cẩn thận cho thấy hai khuôn mặt đối diện nhau, như thể chúng chồng lên nhau và lồng vào nhau. Một người đàn ông có khuôn mặt giống Tài. Đàn bà sắc mặt như củ gừng. Khuôn mặt của họ đầy những cảm xúc bí ẩn của hạnh phúc, đau đớn và đam mê … Trên đầu họ, vầng trăng rực rỡ đang chiếu sáng. Góc dưới của bức tranh này ghi: “Chân dung tình yêu”. Anh ở lại phía sau Giang, bất động, nhìn chằm chằm vào bức ảnh. Giang vẫn cầm tấm ảnh, bất động. Tài bỗng cảm thấy cả căn phòng là bất khả xâm phạm. Fengjiang cao và lộng lẫy. Anh quay lưng bước ra cửa. Giang hết cầm tấm ảnh, quay lại, nắm lấy lưng Tài rồi chuẩn bị khuất vào bóng tối. Lúc này, Tài cũng quay lại. Mắt họ chạm nhau. Bóng của Giang thay đổi, một ngọn đèn thoát ra ngoài cửa chiếu vào mặt Tài. Anh từ từ vào phòng. Giang bất động .—— Giang! -Thai kêu lên, xúc động .—— Em vẫn ở bên anh chứ?

– Tôi có lỗi với Giang …—— Đôi vai tròn trịa của Giang run lên trong giây lát, rồi nhảy ra sau im lặng. Nói chuyện nhẹ nhàng, tình cảm – Tôi không xứng đáng được bạn tôn trọng cao. — Đừng nói nữa anh ơi …- Giang gạt nước mắt-Không đáp7843; Trong mười năm qua, bạn đã làm cho tôi hạnh phúc!

– Tôi …—— Antai! Em vẫn còn yêu anh nhiều lắm, dù anh có phải hi sinh cả tính mạng vì em thì mọi thứ anh đã chu cấp cho em cũng không xứng đáng. Tôi sẽ không bao giờ giận dữ hay trách móc anh …—— Giang! Cảm ơn anh … trái tim anh bao dung. Trước mặt bạn, tôi cảm thấy rất nhỏ – giọng nói của anh ta nhỏ nhẹ vào phòng. Không phải tôi tự nhiên bao dung và độ lượng. Ngược lại, ta là một người bị thương, trong lòng lại vô cùng đau xót. Bạn đã khiến tôi thay đổi. Bạn đã dạy tôi sức mạnh và chiều sâu của rung động tâm hồn và sự kỳ diệu của tình yêu. Vì vậy, trái tim anh không bao giờ có thể trách em. Sau nhiều đêm nằm nghĩ lại thấy thương em quá …- Giọng Giang da diết, buồn bã. Tài đặt tay lên vai anh. Sau một lúc im lặng, mặt Giang xám lại. Cô lạnh lùng và nghiêm nghị nói:

– Bây giờ em đã là gái đã có gia đình, giữa anh và em có sự khác biệt. Tôi không được phép hỏi bạn bất cứ điều gì. Anh không thể để em rơi vào cuộc sống khốn khổ … nhưng … em mong anh giúp đỡ em …—— Gì cơ? – – Hãy yên lặng. Vào chính mình. Cô nhanh chóng nói:

– Tôi cầu xin anh sinh con!

Giang người như đốt than đỏ của ngươi. gói (lại. Cả hai dần lạc lối trong giấc mơ ám ảnh. Họ như đang lơ lửng trong vũ trụ, trôi nổi ở một thế giới cách xa trái đất, cùng với thế giới buồn tẻ thường ngày. Đây là thời điểm mà hai cực của cuộc đời gặp nhau! Rất yếu! Sức mạnh vô hạn! Sự hủy diệt vĩnh viễn và sự tái sinh!

* *

*

Giang vui quá! Anh ấy có hy vọng mạnh mẽ và lâu dài. Tôi muốn trở thành một người mẹ. Thai trong bụng ngày càng nhiều. Theo thời gian, các chuỗi cửa hàng bắt đầu trở lại. Cô quên hết khó khăn và nghĩ đến một đứa trẻ. Không biết là trai hay gái. Jiang không chấp thuận điều này. Đây là đứa con của cô, do cô và Tài làm bằng máu thịt, được cô nuôi dưỡng từ trong bụng mẹRuột sinh ra. Yêu trẻ con. Đứa trẻ hạnh phúc và đau đớn tột cùng.

Cô ấy chưa bao giờ gặp anh ta kể từ đêm đó. Tài về TP. Có lẽ Giang sẽ mất Tài mãi mãi. Nhưng con ơi! Máu của Tài hoàn toàn thuộc về cô. Anh ấy sẽ trưởng thành bên cạnh cô ấy. Sẽ tập đứng, đi, nói và mỉm cười. Em bé sẽ gọi mẹ và cha sẽ gọi chúng. Sau đó anh ta sẽ đến một trường dạy chữ. Nó sẽ tốt như con cái của những gia đình giàu có ở thành phố. Anh ấy sẽ học văn học, học hội họa, và học piano. Nó sẽ là một nghệ sĩ. Đi theo con đường mà mong muốn của Giang đã bị chặn. Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp bạn đạt được mục tiêu của mình.

Mẹ Giang khi biết mình có thai, vừa mừng vừa lo. Cô mong mình có thể quay lại với Duy. Cô nói:

– Mẹ sẽ đến nói chuyện với Quays, anh Duy. Con gái là phụ nữ đã có gia đình và đứa trẻ phải do cha chăm sóc. Bố cô ấy thông minh hay ngu ngốc, câm điếc hay thông minh.

– Đừng làm mẹ! -Giang như đi trên đống lửa-Tôi không thể về với gia đình này. Mẹ cũng đừng lo lắng cho con.

– Đừng nhấn mạnh. Người mẹ tin rằng gia đình này có thể không để đứa bé mang thai, và vì vậy phải sống trong hoàn cảnh này. Nếu Duy biết mình có con, anh sẽ rất hạnh phúc. Cô ấy có vẻ thuyết phục được Giang. Nhưng chợt thấy cô ấy đỏ mặt, như giận dỗi. Nàng thuận miệng nói :—— Ngươi làm sao vậy có chồng .—— Ngươi không sợ đứa nhỏ sinh ra sẽ không có cha sao? Như có câu: “Con trai không cha như nhà không nóc”. Bạn phải nghĩ về nó .—— Nhưng trẻ sơ sinh không thể có một người cha sai …—— Bạn đang nói về cái gì? – Mắt nó mở to trước điềm báo bất ngờ, vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi.

– Đứa con trong bụng tôi không phải giọt máu của Duy

– Không thể như vậy được! -Cô ấy mạnh mẽ lên -Không thể nói dối tôi – Miệng nói vậy nhưng lòng cô đã trải qua những giây phút bàng hoàng. Cô nghĩ đến Tài. Có lẽ … có lẽ … Họ đã rất thân thiết từ nhỏ …—— Đứa bé là một đứa trẻ Thái Lan.

Vì vậy dự đoán của anh ấy không sai. Cô Bi & # 7871; Jiang Zheng nói sự thật. Cô ấy biết Jiang Aitai đã lâu. Có lần bà cho Giang hiểu… năm sáu mươi tuổi bà đã biết hết buồn vui trên đời. Cô ấy hiểu những giới hạn của cảm xúc con người, bao gồm cả tình yêu. Cô biết khi Giang đặt nhiều hy vọng vào vợ thì cô sẽ thất vọng … Nhưng cô cũng biết vợ anh tốt với Giang như vậy thì không có gì đáng trách.

Khi biết sự thật, cô ấy cảm thấy cần phải im lặng. Tôi không thể để ai biết chuyện này, kể cả bố và em trai của Jiang. Đây cũng là cách tốt nhất để giữ danh dự cho Giang thị, Tiêu Sơn và thai nhi.

Khi cả cộng đồng không hài lòng về việc Jiang Jiang mang thai, ông Kui và vợ đã bàn bạc về việc chăm sóc Jiang Jiang. . Tống Giang từ chối! Cô Kui đã không thể thuyết phục Jiang. Cô cho rằng lời từ chối của Giang cũng đúng. Nhưng vì cô là mẹ của Duy và Duy là bà của đứa bé trong bụng Giang nên cô nhất định sẽ tìm cách giúp anh.

Giang nhận được tấm thiệp kết hôn của Tài và Lan khi chuẩn bị sinh con. . Có một điều rất kỳ lạ, vào ngày đám cưới của Dahelan, Jiang Gang đã sinh một đứa trẻ tại phòng khám Tân Lixiang. Nữ hộ sinh cho biết Giang khó sinh. Bụng cô ấy đau trong sáu giờ. Môi anh cắn chặt, không rên rỉ. Giang hồ mồ hôi trên mặt hơi mỏng, nổi gân xanh hai bên gáy, đôi mắt trũng sâu nhắm chặt. Mọi người đang lo lắng. Nhấn mạnh. Mẹ Giang cũng tròn mắt nhìn nữ hộ sinh, hồi hộp theo dõi từng biểu hiện nhỏ của Giang. Bên ngoài, khoa sản chìm trong bóng tối, có người vấp ngã, bất động như một cái cây. Cho đến ba giờ sáng, mụ mụ vui vẻ kêu lên :—— Được rồi!

Ngay sau đó, đứa trẻ khóc, … yếu ớt và rời rạc. Người còn đang lầm bầm dường như đã thức giấc, trằn trọc, lao ra cửa khoa sản. Nhưng người đàn ông đã dừng lại. Đột nhiên cô ấy biến mất trên gót chân của mình.

Giang từ từ mở mắt. Cô ngủ một giấc dài vì quá mệt. Suy nghĩ đầu tiên của Giang là xem con trai của C & OCirc; sức khỏe của bạn thế nào? Anh ta có giống Tai không? Ngay lập tức một ý nghĩ khác hiện ra: đêm nay! Đêm nay là đêm tân hôn của Dai Yulan. Cô y tá áo trắng lại cho Giang uống thuốc bổ. Cô ấy ngừng nói. Một lúc sau, cô nói nhỏ:

– Bà tắm cho cháu ở phòng bên.

Giang gượng cười. Nụ cười đó thật đẹp. Nụ cười của người đau đớn và hạnh phúc như đóa hồng nở trên mảnh đất cằn cỗi. Vẻ quyến rũ tầm thường của anh đã khơi dậy cảm xúc mạnh mẽ trong lòng cô y tá. Cô phải nhìn đi chỗ khác. Chuyện vừa xảy ra, tôi không có tâm tình nói cho Giang biết… Sinh non khó mà sinh được. Lúc đầu, cháu khóc vài tiếng sau khi sinh, nhưng từ đó cháu dần kiệt sức và hiện đang được điều trị tại phòng bên cạnh. Khi tỉnh dậy vẫn không thấy cô bên cạnh. Cô y tá trẻ chậm rãi đi cùng Giang Giang:

– Con tôi đâu?

– Chị Giang! -Cô y tá ngập ngừng-Cô cứ thế nằm xuống. Mẹ tôi sẽ làm cho bạn nhỏ lại để tôi có thể nhìn thấy. Tôi quá yếu đuối và sợ hãi … Giang chợt hiểu chuyện gì sẽ xảy ra với đứa con của mình. Nhưng tự nhiên đau khổ vì bóng tối, Giang linh cảm rằng đứa bé này sẽ không ở bên mình lâu trên đời. Lúc này, mẹ của Jiang quấn đứa bé trong một chiếc chăn màu oải hương và ở lại với Jiang. Mọi người trong phòng lo lắng nhìn cô, lo Giang có thể ngất xỉu hoặc la hét ầm ĩ.

Nhưng nó đã không xảy ra. Đứa bé trắng bệch và bất động. Tay anh nhẹ nhàng chạm vào ngực đứa trẻ. Tim bé đập liên hồi, đôi khi đập không đều. Hơi thở ngừng lại.

Bế con xong, Giang lại nằm lên giường. Cô không nói một lời, không rơi nước mắt. Nhưng da cô ấy đổi màu, bạc đi. Cô nằm, đầu quay sang một bên, người như x & # 7885; p đặt xuống và dính vào giường.

Một giọt nước đá chảy qua phòng ngủ.

* *

*

Mùa mưa bắt đầu. Đôi khi trời mưa lớn trong những ngày này, làm ngập các con đường mòn. Giờ đây, dòng mong ước bao năm trong sáng bỗng trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn. Những người thuộc dòng dõi này nghĩ đến ngày giỗ đầu của người Hán và cô gái trong mộng huyền thoại. Truyện cổ kể rằng: Ngày xưa, con suối này không có tên. Hàng trăm mẫu đất và hàng chục km rừng rộng lớn nằm trong tay của địa chủ. Có hàng ngàn gia đình ở vùng đất này là gia nhân của ông. Cô Meng là con gái út của một chủ nhà đẹp trai và thông minh. Tóc nàng như mây, da nàng như tuyết, và mắt như nai. Khi ông chủ nhà chuẩn bị cưới con của một người bạn năm cô mười sáu tuổi, cô Mơ đã phải lòng ông Hàn. Anh Han là một con gấu mạnh mẽ, một trái mận ngọt ngào. Cả hai bị chủ nhà cấm gặp. Một lần họ chụp trộm một bức ảnh tự sướng, họ đã bị Chúa tể Trái đất phát hiện. Ông Han bị bắt và bị đánh chảy máu mắt. Ngày hôm sau, ông Han cố gắng được cô Meng giải cứu. Khi cô Mơ qua suối, cô chỉ vào dòng nước trong vắt và thề rằng: “Nếu không bắt được em, anh sẽ nhảy xuống suối này cho trôi xác em.” Hàn Lý thề sẽ theo: “Nếu không lấy chồng. Với anh, em sẽ đi theo dòng chảy “Chúng ta sẽ quấn lấy nhau trôi vào rừng sâu.” Vừa dứt lời, cả hai đã thấy hàng trăm binh lính vây quanh, không biết có phải cuối cùng không. Trong tay ông Hãn sẽ bị chặt đầu, hai người ôm chặt nhau nhảy xuống suối, trời mưa ngày nào, lòng sông nhỏ mở ra, nước cuộn đỏ ngầu bao trùm cả 2. Kể từ ngày đó, dòng suối thiêng này đã Gọi là “Lạch Nhạn”, nó gợi nhớ đến một buổi sáng đầy đau thương nhưng bất tử!

Đó là một buổi sáng se lạnh sau khi cơn mưa lớn về đêm tạnh, khắp thôn xóm đều dậy sóng trước tin Giang mất tích Y tá trực cho biết: Buổi sáng, cô ấy có thể chợp mắt khi nhanh.Thời niên thiếu, Giang bặt vô âm tín. Em trai Giang, bố Giang, mẹ Giang, Quý và Duy đều ra đón.

Đã ba ngày trôi qua! Tôi vẫn không thể nhìn thấy Jiang và một số người nghĩ đến việc Jiang Gang đã nhảy ở Ouyang Creek. Tuy nhiên, đầu tôi vẫn bị nhúng vào nước nóng đỏ. Người này là Duy. Khuôn mặt nàng cong lên trong làn nước sóng gió, vặn vẹo và vỡ ra thành hàng chục mảnh, đâm vào rừng cây xanh thẳm phía xa. Sau đó không thấy Duy đâu. Phía dưới di ảnh là bát hương đang cháy, thi thể được quấn thành chùm. Trên giá vẽ, một bức tranh thiên thần còn dang dở. Người trong ảnh là Tài. Một nửa khuôn mặt vừa được vẽ, nửa còn lại yếu ớt, thiếu đường nét. Hình ảnh Tài đưa cho Giang ngày trước nhưng bị làm ngơ. Hình ảnh quá dài. Các ngăn tủ chứa đầy đồ lưu niệm và chữ Thái. Dưới cùng của ngăn kéo là cuốn tiểu thuyết “Tội ác và trừng phạt” của nhà văn Đơxtôiepxki.

Tai cảm thấy tay chân như muốn rã rời. Em vừa dời quá khứ … quá khứ với bao kỉ niệm khiến em không thể nào quên. Cho đến nay, điều khủng khiếp nhất khiến anh bị sốc không phải là tình yêu của Giang dành cho anh, mà là việc anh yêu Giang. –tại sao? Tại sao nên tránh nó? Tại sao anh lại tỏ tình không trung thực với Giang. Có một điều đáng lo ngại nữa … đứa trẻ đó … nó đã chết. Anh ta chết khi sinh ra. Ngôi nhà khiến anh hoảng sợ đột ngột. Tình yêu lớn nhất và nỗi đau lớn nhất đã để lại cho anh chưa? Chị Giang, chị còn sống trên đời này không?

Trong sa mạc gần bìa rừng, mẹ của Giang đang ngồi bên cây nấm, mộ của Giang. Một đám khói hương liệu. Cô ấy đan tay vào nhau. Hai giọt nước mắt trong veo chảy ra từ góc phòng của tôi55; trong miệng của mình.

Không gian hiu quạnh, như thể cuộc đời đã bỏ quên nơi này.

    Leave Your Comment Here