Bên kia chân trời xa
- Sách
- 2020-11-05
Khi hàng xóm của tôi học lớp một của trường tiểu học, tôi vẫn còn ở trong trại vịt. Tôi trễ học. Tôi cũng không nhớ vì sao, có lẽ vì cái nghèo đã khiến gia đình chúng tôi đau khổ, họ chỉ biết cứu đất, bán lưng cho trời. Đối với chúng tôi, học hành dường như là một điều xa xỉ, những đứa chỉ biết đi làm thuê, cuốc mướn hay những gánh rau lặt vặt trước hiên nhà. Tuy nhiên, ai cũng béo nên chỉ nói một cách thờ ơ và ngập ngừng nhẩm bảng cửu chương. -Vào lúc đó, tôi dậy sớm lắm, khoảng năm giờ sáng. Trên tờ giấy mờ ảo, chú gà con hót véo von phía sau xóm nhỏ đã thức dậy, bưng bát cơm nguội, thêm đường ăn, uống mưa lạnh quá rồi mở lồng lùa vịt ra đồng. Tôi có vẻ thích “tác phẩm” này vì trông ông tướng mạo oai phong lẫm liệt mà tối thứ bảy hàng tuần tôi vẫn thường xem cải lương trên tivi của nhà hàng xóm. Thằng bé oai phong lẫm liệt, quần áo xộc xệch, trên tay cầm cây tre buộc bằng giẻ trên thân cây ngoằn ngoèo điều khiển hàng trăm con vịt mềm mại nhưng trật tự. Sự dũng cảm táo tợn của một đứa trẻ bảy mười tuổi ẩn chứa trong giọng hát, ngẫu nhiên nó sẽ hát cho vịt bầu nghe, hoặc phát ra một loại dụ dỗ nghiệt ngã để yêu cầu cừu nghe não nuột. Nhiều khi năn nỉ thương lái chợ xin trứng hay chèo kéo kéo giá thì tôi gạt đi, thấy mình ngày càng trở nên quan trọng hơn trong kiếp rệp tội nghiệp.
Đây, tôi đang run. Những tờ tiền ướt sũng được đưa cho mẹ từ việc bán trứng để trả tiền chết. Hay như khi bố tôi bực bội sợ gió to, đàn vịt túm bụi vì cảm cúm, rồi tôi làm nũng, ôm chặt đầu vịt vào đùi ép chúng uống vài giọt rượu ngâm tôi mùa mưa. Bắt đầu ngón chân vào ngày đó để tránh thời trang. Hầu hết năng lượng của tôi đã đổ vào con vịt. Ngây thơ cảm giác như một người bạn đồng hành của con người đang đi vào tận sâu thẳm tâm hồn bạn, văng những bước chân nhỏ xíu và kỳ thú trên lớp bùn tanh vừa lụi tàn trong mùa thủy sinh. Có thể con vịt là bạn thân, còn cánh đồng là thế giới bình yên của riêng em.
Tôi chỉ hiểu thế giới của mình qua những cánh đồng xanh tươi vào một mùa trước Tết Nguyên Đán, và tôi đã thoát khỏi mùa khô của tháng sáu mang theo mưa lớn. Tôi chỉ thấy mình trong làn khói đồng cháy bỏng trong mùa hư ảo tháng năm, nắng đỏ rực, phượng nở rộ. Đó là khi bạn bè của tôi bắt đầu chơi với tôi trên sân. Khi chúng bắt đầu cộng hai số với nhau, tôi biết cách đếm hàng trăm con vịt dựa trên màu sắc và kích thước của chúng. Khi họ thực hiện các phép toán, tôi đã có thể tính toán hàng chục nghìn đô la từ những quả trứng vịt được bán dưới ao bằng cách xác định hình ảnh và màu sắc của mỗi tờ tiền. Khi các em bắt đầu ngồi yên lặng làm bài văn tả cây cối, ông bà, thậm chí em không tự viết được tên mình thì em bắt đầu học mơ trên trời dưới đất. -Đôi khi nghe một đứa bạn mới học lớp ba gào thét cổ họng cố nhớ lại câu chuyện thần Kiều Cơ lúc nhỏ. Trong thế giới của tôi, chỉ có những thửa ruộng rộng lớn vừa mới được gieo mạ xanh tốt. Trong lĩnh vực này, tôi có thể tự tin nhìn chằm chằm vào đường chân trời xanh. Trước mặt tôi là chân trời xanh, sau lưng tôi là chim hoàng yến, vịt tôi có thể lặn tự do, trai có thể lặn ngụp trên cua. Bạn bè của tôi sẽ luôn đáp trả logic tàn nhẫn của tôi bằng những cú huých. Họ sẽ nói rằng tôi chỉ là vua vịt trong đời. -Có lẽ họ đúng. Nói đến vịt, ta là tướng vô song. Nghe lời chế giễu của hàng xóm, ông Đinh Bộ Lĩnh từng là tướng cờ của lũ trẻ bò rừng và sau này trở thành Vua nước Việt. Nhưng ở đời, tôi chỉ muốn làm vua của những con vịt mái hay quậy phá kênh kiệu. Tuy nhiên, tôi có sự tự do và kiêu ngạo trong cuộc sống mà người đương thời không thể có được, cho dù đây là cách tự vệ khi tôi thất học khi về già. Đôi khi tôi bắt gặp ánh mắt lo lắng của cha, khi tôi đội chiếc nón vải bạc phếch lên đầu rồi lao ra đồng, vẻ mặt buồn bã của mẹ. Nhưng với những đứa trẻ chưa ăn dặm, thế giới của tôi chỉ là những cánh đồng, bên những con kênh, hay làm bạn với châu chấu, châu chấu đá nhiều hơn để xóa tan cái nóng tháng tư. cái đầu. Đây là lúc bạn bè phải học hành chăm chỉHọc kỳ hai của tôi. Họ không còn đi chơi với tôi nữa. Tôi bắt đầu có những ước mơ của riêng mình.
Tôi từng mơ rằng khi tôi còn nhỏ, không có gì thích chơi hơn người hàng xóm của tôi. Đôi khi, em nằm cạnh tôi dưới lũy tre mọc tại chỗ, mơ màng vi vu. Đôi khi, chiều nay đang tinh mơ, tôi chợt gánh gánh về nhà dựng rạp trước sân nhà anh Tấn để đêm đêm đu dây dùi đen. trống. Hay tự nhiên mơ thấy song sinh chính bị ốm, ông chủ sẽ năn nỉ mời tôi hát một bài la la và hát vọng cổ cho đến khi cuối tháng ba nghe bài hát buồn. Sau đó, khi tiếng hát biến mất, tôi tự nhiên muốn trở thành như họ. Khi xuống thuyền ba xa, ông dùng loa có pin kêu để quảng cáo cho vở tuồng của ban nhạc, có khi hóa trang thành người mắc bệnh ho gà Đắc Kỷ rồi tiến hành ứng xử. Khởi hành từ ấp Tế Tế đến Ngãi Hùng và theo dòng Cầu Quan đến Đại Ngãi ở Cù Lao Dung. Vì vậy, tôi bắt đầu mơ ước được đi trên những con phố ở đâu đó trong cuộc đời mình.
Đôi khi, tôi mơ thấy mình lang thang đâu đó ngoài xóm nhỏ Tê Tê, hay quỳ mùa mưa. ‘Rong biển. Tôi nghe mấy người bạn Khơ-me bảo chùa này và chùa Hang ngoài thành “đẹp”, mái chùa sừng sững, sơn son thếp vàng, sang trọng lắm, không khác gì nhà yến. Thờ các vị thần nước ven biển. Một chút kinh dị. Vì vậy, mơ được trở lại thị trấn. Có khi tôi chỉ mơ thấy con vịt lớn lên, nằm nhiều, tôi xin tiền mẹ mua một chiếc đồng hồ điện tử Casio màu đen ở chợ thiếc, bấm còi inh ỏi rồi giả vờ nhờ chị tôi đặt chuông báo năm. Buổi sáng, quý khách lên xe về thị trấn tại bến xe Tiểu Cần. Cứ giả vờ bước đi, nhưng theo tôi, tôi có thể nhìn thấy chân trời luôn trống trải trước mặt. Chân trời này là khát vọng hồn nhiên của trần gian, đôi khi vượt ra ngoài những thị trấn nhỏ, khi tôi thậm chí không hiểu chiều dài và chiều rộng của thiên đường.
Tôi chỉ có khái niệm về con đường từ nhà ra ruộng, trên những cánh đồng bát ngát. Cách tôi bước đi trong thế giới nhỏ bé này rõ ràng đã trở nên nhàm chán quen thuộc hàng ngày. Một hôm, khi dẫn đàn vịt trời ngang qua cánh đồng, tôi lễ phép gạt đoàn của mình sang một bên và để đoàn rước dâu đi tận chân trời. Chú rể trên cổ chiếc cà vạt cũ kỹ bay phấp phới trong gió, mỉm cười với tôi và chớp mắt hỏi má mày cưới đi con. Thằng này đúng là vớ vẩn! Tuần trước, tôi đi cấy lúa bên kia kênh thuê, tôi hét ầm lên và dọa không được dắt vịt ở đó. Anh ta còn giả vờ quen biết, rồi tự động viên mình hút thuốc và hành động như một người đàn ông mạnh mẽ dù đã đủ tuổi đi thi nghĩa vụ quân sự. Đứa trẻ nói, nó cười điên dại, tự hỏi nó đã bao xa? Hỡi ơi, còn xa nơi “trời xanh mây trắng” mà sao! Anh chàng mỉm cười, vỗ nhẹ vào đầu cô và nói rằng cô ngốc hơn vịt. Đây là nơi tình yêu của tôi chờ đợi tôi dựa vào mai mối.
Chỉ có bạn mới biết điều gì sẽ xảy ra ở đầu kia của chân trời bí ẩn này. Anh chàng này trông khá ổn trong chiếc áo sơ mi trắng bóng, quần xanh hơi rộng, áo phông ba màu đỏ và trắng, và ngoại hình sáng sủa với chiếc cà vạt đỏ. Lấy chồng cũng giống như thắt cà vạt đúng không? Sợi dây dài và đẹp chắc chắn sẽ gắn kết hai người lại với nhau, vì cha mẹ sẽ bên nhau trọn đời. Vậy, mối liên hệ này có kết nối cuộc sống của con người với đàn vịt, hay chết yểu khi gió thổi? Trong năm mươi năm nữa, con bạn sẽ luôn đứng chung một đàn vịt như tôi, nhìn đám dâu sắp cưới xa xôi khác? Phải chăng chân trời xa xôi này đầy tai họa, như tia chớp đỏ quét ngang bầu trời mưa tháng bảy? Hay có niềm tin tỏa sáng như ánh ban mai, kiêu hãnh hiện ra sau đường ray xe lửa? Khi nào thì đặt chân vào cuốn tiểu thuyết và đi đến nơi bí ẩn đang đợi mình? Tôi chỉ thấy cô dâu chú rể háo hức đi trên đường chân trời của mình, và tôi biết sẽ có 7 con đường phía chân trời. Có thể là sau Hồng Ngài, hoặc Bến Tre bên kia, và Đại Ý bên này? Tiến thêm một bước nữa, có thể điểm hẹn “chân trời xanh” là ở trung tâm Sài Gòn? Khi tôi hỏi những ông bà ở xa Sài Gòn (Sài Gòn), họ trầm ngâm, có lẽ ĐĐài Loan hoặc Singapore. Tôi mong lấy được chồng người đàn bà ngoại mặc sương trăng trắng, ai cũng muốn làm ruộng, nhưng khi bị con báo lớn kéo đi nhặt hạt, rang ăn, tôi bắt đầu lo lắng. Hai chị em thậm chí không chơi bài ngẫu nhiên với tôi, mà giả vờ rằng họ phải kiên nhẫn ngồi xem tất cả các bộ phim truyền hình Hàn Quốc trên đài. Tuy nhiên, tôi cũng muốn thử. Chỉ là tôi muốn biết tại sao bạn thường thở dài cho số phận ung thư của cô ấy trong một bộ phim đẹp, nhưng lại chết yểu, điều này khiến bộ phim lấy đi nước mắt của các dì. Tuổi mười tám, đôi mươi, chị em tưởng như chưa từng trải, có khi lại cằn nhằn bảo tình yêu trai gái sẽ ra sao nếu bạn là một đứa trẻ. Hai chị em hay ngồi dăm bảy ba lần, rồi phải ngồi nhắc lại chuyện bị ma đuổi ở cồn cát, mà bắt đầu bàn tán chuyện tài tử, có cả đàn bà tưởng đi Mỹ. Tây vu oan cho lòng họ. Thanh niên phơi bày bản thân.
Sự thật đã chứng minh rằng mọi người đều có một tầm nhìn hư cấu, cho dù đó là tầm thường hay hoang tưởng. Hai chị em đã vẽ nên một khung cảnh hạnh phúc qua một số bộ phim bi kịch của Hàn Quốc. Tôi cũng có tầm nhìn của riêng mình. Nó nằm bình yên dưới đất mà chỉ có vịt thường tâm sự với tôi. Đôi khi tầm nhìn của tôi bị chặn lại bởi nhãn cầu nằm rải rác trên những bụi cây không tên. Tôi thường ngạc nhiên trước những trái Logan chín vàng, nhai ngấu nghiến hương vị chua ngọt, mơ ước được trải qua thời ngọt ngào của thế giới xa hoa. Đôi khi ước mơ như bông lau, để cơn gió tháng mười thổi bay em khắp miền xa lạ, gieo mầm hy vọng. Lúc đó tôi biết cách bắt đầu đo hướng gió và cách đi theo hướng chân trời.
Lúc đó vịt nằm thề non hẹn biển, tôi được dịp đứng cạnh kẻ đo cả bầu trời. Đất như cậu nhóc ngốc. Tôi duỗi tay ra, quay tay phải về phía mặt trời mọc, và bẻ cong cánh tay trái về phía bắc và tây bắc. Ông già nói rằng quản lý là người Sài Gòn. Sài Gòn xa xa run rẩy, chỉ còn nghe thấy trong những giấc mơ lấp lánh trong tiềm thức khiến tôi một lần ngã lăn ra đất. Bác nào nghe dì tôi đi đó khoe Sài Gòn rộng lắm, nhà mấy chục tầng, vào thang máy người ta phải bấm nút. Dì tôi nói nơi này đông vui như quê họ có Lễ hội lô tô ngày nào. Thậm chí, anh ta còn khẳng định không có ai ở đó nên không có ai thơm như tôi với làn da ngăm đen với mái tóc rám nắng. đường chân trời. Hãy đến và nhìn vào chân trời và tận hưởng những điều bí ẩn đang chờ đợi du khách. Vậy là tôi vào Sài Gòn, mơ về chân trời bên phải. Đôi khi tôi nằm xuống với thớ thịt mềm mại của còng trưởng thành đã rơi xuống kênh, và tôi muốn biết tôi sẽ làm gì trong thế giới lông bông này ở thủ đô xa xôi. . Niềm vui khi đối mặt với thế giới ồn ào và vô danh chỉ tồn tại trong sự non nớt hay bồng bột của cậu bé.
Trong giấc mơ này, tôi hy vọng thoát khỏi đói nghèo và những ngôi làng nhỏ bé, đứng lên bằng chân trần và tận hưởng chuyến đi xa hoa nơi hàng ngàn người tụ tập suốt đời. Ấn tượng của tôi là trước mặt chạy lung tung để thỏa trí tò mò thuở nhỏ. Ước mơ của tôi đã vượt qua ranh giới của sự nghèo khó ngu dốt, cho tôi thêm hy vọng ở chân trời xa. Tôi biết rằng tầm nhìn của tôi rất rộng, điều đó thúc đẩy tôi khám phá những bí ẩn của thế giới rộng lớn. Giấc mơ đi du lịch bắt đầu lớn lên trong trái tim tôi.
Sau đó, khi tôi đi ngang qua đường chân trời của Thành phố Sài Gòn, tôi thấy rằng con đường cổ kính hư cấu đã được chứng minh. Đây chỉ là một nơi mà tôi có thể nghỉ ngơi. Giữa đất nước rộng lớn này, bản thân tôi vừa có một bến đỗ tĩnh lặng, vừa có những góc nhìn khác, có thể thấy được khi ngồi một mình trên tầng cao của Bitexco Financial Tower. . Tôi mơ được chạm vào chân trời từ phía bên kia. Chân trời nóng không có bắt đầu havào mục đích. Tôi muốn đi về phía chân trời, không chỉ dừng lại ở chân trời này.
Hai mươi năm trước, ngôi trường lướt qua trong cơn gió mơ hồ, tôi có thể chạm tay vào. Đường chân trời khoa học viễn tưởng sẽ không dừng lại. Đôi khi, khi bay sang Trung Quốc, tôi nhìn về chân trời phía nam. Trà Vinh, tôi ở lại đây. Khi tản bộ dọc theo Phố Orchard sầm uất của Singapore, tôi cố ngước lên nhìn những tòa nhà cao tầng để hướng về chân trời phía Bắc xa xôi. Trà Vinh tôi cũng nằm đây. Hóa ra tôi vẫn quen nhìn theo cách nhìn hư cấu. Tôi có thể vẫn chưa biết mình sẽ được đưa đi đâu, nhưng tôi luôn hiểu rõ chặng đường dài về nhà. Mong rằng chân trời là một dư âm đau lòng về quê hương và tuổi thơ êm đềm mà tôi đã trải qua. Ở cuối tầm nhìn này là một cuộc phiêu lưu trên đất liền mơ ước tìm kiếm những chân trời mới.
Bây giờ, tôi cũng mơ được quay ở cuối tầm nhìn của mình. Nơi này là một thôn quê nhỏ ở Tế Tế. Ta muốn nằm một mình trên bờ ruộng ăn Logan say rượu còng, ta muốn trịnh trọng nắm lá tre dắt đàn vịt qua đồng mùa thu lúa hè thu. Đôi khi tôi cảm thấy mệt mỏi với việc đi lại và một mình đứng trước ban công của tòa nhà, tự vẽ ra cuộc đời mình. Phía bên kia chân trời là quá khứ êm đềm. Tôi bắt đầu lại giấc mơ của mình, trở lại Travien và thăm lại ký ức giấc mơ thời thơ ấu của mình.
NguyễnHồngChí