Sống chung với mẹ kế (5)

Giả Hiểu

– Chương 3 Mẹ ghẻ con chồng

Hy Lôi thấy chồng nói như vậy không có lý do gì, đúng là sáng sớm đã đi làm, buổi chiều không về, thời gian dành cho mọi người. Hạn chế, ngoại trừ việc tôi không có thói quen và tự nhiên gọi một người không liên quan gì đến mình là “mẹ”. Thực tế, cô ấy cảm thấy xấu hổ và kỳ lạ. Cuối cùng, Hy Lôi nói, rồi tôi sẽ dần thích nghi và tôi sẽ dần sửa lại.

Khi nói ra những lời này, trong lòng Hy Lôi bất giác nghĩ:

– Theo những gì tôi đã nói, tôi không thấy cô ấy gọi mẹ kế của anh đến mức nào!

Ngôi nhà này có thời gian biểu cố định hai tuần một lần, cô ra ngoại ô thăm ông bà nội của Winbond, bố mẹ của Winbond cũng là bố mẹ chồng của cô Pan Xshan, bố mẹ của Hua Shuntian. Anh Hứa Trường Thiên quê ở Hà Nam, trước đây do đói kém mà cha mẹ anh đến thành phố phía Bắc này, anh sống ở đây, cha làm công việc bán thời gian, mẹ anh ở nhà làm ruộng. đấu tranh. Ông Hứa Trường Thiên đã nuôi bốn người con trai lớn và là con trai lớn trong gia đình, dưới ông là một em trai và hai em gái. Trước đây anh ấy chỉ học đại học nên Hứa Thuấn An rất hay giúp đỡ, cứ hai tuần anh ấy sẽ tận hưởng kỳ nghỉ cuối tuần không cần làm nhiều, sau đó sẽ về nhà thăm cha mẹ. Ông Hứa Trường Thiên lúc bấy giờ là một “người đàn ông phượng hoàng” rất điển hình, nhưng bà Phương Xảo Trân không được coi là “nữ đại gia”. Do có thời gian, trước đây khi tốt nghiệp cấp 3, chị về quê, sau khi về thị trấn thì chị làm việc trong nhà máy bột mì cùng người quen. Cô ấy không xinh đẹp chút nào, tuổi thanh xuân đã trôi qua, cô được giới thiệu với cô Watrontian làm kỹ thuật viên. Mỗi khi bà Phương Xảo Trân nghĩ đến cảnh đoàn tụ xưa, bà đều trào dâng niềm tự hào và thường giễu cợt ông xã:

– Trước đây, anh đã từng nhìn vào mắt chị, nhưng anh không mặc quần áo khiến anh cảm động. Áo đi mượn, quần thủng lỗ chỗ chỉ có các bạn đừng chê nhé.

Anh Watt Longtian, anh chỉ cười khi vợ anh nói vậy. Sau khi hai người kết hôn, họ rất tốt với nhau. Chị PhuongXao Tran có ưu điểm là siêng năng, có kinh tế, giỏi giang, là người bình thường, có một không hai mà các cô gái ở thành phố khác không có. Một. Nói lời có ý với chồng và mời cả mẹ chồng. Hai tuần một lần, cô ấy sẽ về thăm bố mẹ chồng với người chồng luôn rất ngoan ngoãn và lễ phép. Chẳng bao lâu sau khi cô mang thai, sức khỏe không tốt nên bị mẹ kế chăm sóc, hàng loạt mâu thuẫn xảy ra, mẹ kế phạm phải “tử huyệt” được nhắc lại như một kỷ niệm. Hy Lôi hầu như không biết chuyện gì bởi lời mẹ kế tỏ tình với cha dượng, nhưng anh không dám hỏi Huaban, không biết rốt cuộc có bất hòa gì khiến họ trở mặt. -Tuần đó cả nhà về quê thăm ông bà nội. Nơi này được gọi là Làng Thược Dược, ngay bên đường quốc lộ. Ông bà ở trong căn nhà cổ mấy gian, phía trước là rặng liễu xanh, phía sau là khoảng đất trống, ông bà trồng rau xanh để ăn, Hỷ Lôi thích nơi này. Vào nhà, Hải Lôi lên tiếng chào:

– Chào ông bà! -Hai ông già đang cười. Phương- người phụ nữ Tiểu Trân đi thẳng vào phòng ngủ không nói một lời, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của ông bà, liền nhìn một lượt. Mỗi khi thấy Hy Lôi đến, bạn luôn cho anh ấy đồ ăn mà ông bà cho là ngon, rồi gói lại và nói chuyện. Giọng Hà Nam nặng trĩu, Hy Lôi không hiểu, mỉm cười và gật đầu chứng tỏ tôi đang nghe kỹ. Ông bà vui lắm. Bà ngoại nói chuyện với con trai về vụ thu hoạch của người nông dân, hỏi con trai làm việc gì, tươi cười nói, thậm chí nói với giọng rất chăm chú, nhưng bà Phương Xảo Trân thường chỉ trả lời qua loa hoặc làm mặt, ú ớ, bà chắc chắn sẽ rất rụt rè. Quay đầu lại.

Vào bữa trưa, bà nội liên tục yêu cầu Hai Lei ăn thêm đồ ăn:

Lei Lei, ăn nhiều UN, và nhanh chóng sinh ra ông bà và cháu!

Hy Lôi biết người già đều thích nói chuyện, nhưng giống như ôm cháu trai, giống như ôm cháu trai, chỉ nói :—— Ừ, ta biết!

Mẹ chồng nghe xong liền đồng ý:

– Bà cô nói đúng đấy, cô phải vui vẻ trẻ trung, mau sinh nở, mau hồi phục sức khỏe, còn có thể tranh thủ cơ hội mà mẹ rất nhỏ. Thời gian để chăm sóc con cái.

Hứa Bân nghe xong những lời này lập tức phản bác:

– Mẹ! bạn đang nói gì vậy Vợ chồng mình mới cưới, còn trẻ, dậy sớm sinh con thì ngại quá! – Mẹ kế định tiếp tục, nhưng đã nhìn thấy con trai bàNói như vậy thì tôi không biết phải nói thế nào.

Sau khi ăn xong, bà Phương Xảo Trân ra vườn hái cà phê, bà nội và ông Hứa Trường Thiên ngồi trong phòng nói chuyện phiếm, Hy Lôi chơi đùa với cún con ngoài sân. Qua cửa sổ, cô lặng lẽ nghe thấy tiếng bà nội khóc yếu ớt, cha dượng và Reignwood an ủi nhau, ông nội thở dài. Hy Lôi sợ mọi người thấy xấu hổ nên lẻn vào.

Cả gia đình ngồi trên xe trên đường về nhà, nhưng không ai nói gì, bầu không khí thật kỳ lạ.- — 2. Buổi tối, Hy Lei Reignwood ngủ rất say. Trong phòng bố mẹ bỗng có tiếng cãi vã nhỏ. Sau đó, giọng nói càng ngày càng lớn .—— Đã bao nhiêu năm rồi tôi không được gọi mẹ? Đã là mẹ kế mà vẫn như vậy. -Ông dượng giận lắm .—— Bà mẹ ghẻ rít lên:

– Bà ấy có nơi đáng gọi của mẹ tôi, nơi nào đáng để tôi kính trọng, tôi đến thăm bà hàng tuần. -Nếu anh thích, tôi thà không quay lại.

– Nếu không trở lại thì sẽ không trở lại, ngươi tưởng ta yêu! Mình nghèo lắm, nhớ ngày xưa đẹp muốn nhìn tận mắt, thấy cái quần còn chưa có, lấy chồng xong thì mua gì cũng không được. -Mẹ chồng kể lại chuyện năm xưa, giọng càng to.

Thằng cha dượng là một gã hào hoa, nghe chuyện nó rất đau lòng, rất tức giận, giọng run run:

– Sao mày lấy tao mà mày không mua? Người như mày kiếm đâu ra người mất trí. , Người lấy được em thật may mắn, em như đi trên phố! -Những lời nói của ông bố chồng cay nghiệt văng vẳng bên tai con trai. – Tuyệt đối bình tĩnh. -HuaBân đẩy Hy Lôi ra:

– Ngủ đi! Cha mẹ, đột nhiên, cuộc gọi khẩn cấp của cha dượng đột nhiên vang lên từ bên kia: -Huaban, lại đây, gọi 120!

Hy Lôi và Hứa Bân vội vàng cởi quần áo khoác áo chạy đi, thấy mẹ tái mặt, cha dượng giãy dụa giãy dụa, quát:

– Xơ Trần, Xơ Trần! thức dậy! -Hy Lôi có lần nghe Hứa Bân nói mẹ chồng lên cơn đau tim nên nôn thốc nôn tháo hay tức giận, đều bó tay.

Hứa Bân tìm thuốc trợ tim nhanh trong tủ thuốc của mẹ, Hy Lôi bưng nước đến, mọi người cuống cuồng lấy thuốc, một lúc sau mẹ kế tỉnh lại như mơ, từ từ mở mắt. , Nhìn thấy con trai và con gái, rồi nhìn chồng vừa giận vừa xấu. Con hổ ôm eo con trai khóc lớn:

– con ơi, cha con vô đạo đức, cha con không phải là người!

Hy Lôi ngạc nhiên về cuộc tranh cãi giữa các nàng dâu. Thường luôn thể hiện tình yêu thương lẫn nhau, và hỏi một cách ngượng ngùng:

– Tôi có nên gọi lại 120 không?

Cha dượng xua tay bảo Hy Lôi vào phòng ngủ.

Hứa Bân vẫn đang an ủi mẹ Hỷ Lôi nằm trên giường, thầm nghĩ: 20 năm bất mãn bất mãn khiến bà trở thành mẹ kế già và bà nội, bà buồn vì không chịu gọi bà là mẹ. Nỗi uất hận đã khiến người cha dượng phải nói ra những lời cay độc như vậy.

3 .—— Tôi không nghe máy vào sáng hôm sau, khi mẹ kế của cô ấy gọi tôi đúng giờ. Buổi tối cô đi làm về, thấy mẹ kế vẫn khỏe, cô đang trong bếp nấu món sườn heo hấp trên bàn. Có vẻ như mẹ chồng làm ở bàn ăn, mẹ vợ xào cơm cho cô rồi tự giễu:

– Tôi là người khốn nạn! Hứa Trường Thiên, ra đường nắm lấy tay xem ai có thể phục vụ anh như em.

Bố chồng tự giễu tự cười:

– Đúng rồi, ở đây cô dâu là tốt nhất rồi, cô sai rồi, cô sai rồi!

Buổi tối, Huaban và Huaban nằm trên giường cùng nhau, kể về quá khứ của mẹ cô với bà cô. Khi Huaban mang thai, bà của cô đã lên thành phố chăm sóc cô. Hai người ở với nhau nên nảy sinh nhiều mâu thuẫn. Dadisa không phải là người sạch sẽ, mẹ cô thích sạch sẽ nên thường bênh vực. Mẹ tiết kiệm thì bà nội cũng tiết kiệm hơn, khi mang thai bà muốn ăn dưa hấu nhưng bà nội không mua cho. Tiền lương của bố trả cho bà nội, mẹ thấy tức nên cãi nhau thường xuyên. Hai người phụ nữ giữ cha anh ở giữa, điều này khiến anh xấu hổ. Sau đó, người bà tức giận đến mức nói với cha mình để đánh bà và thậm chí ly hôn với ông. Trong một thời kỳ nghiêm trọng nhất, mẹ vợ cãi nhau, bố anh không có ở nhà, bà nội bảo anh về quê đánh mẹ. Kể từ đó, hai người đối mặt với nhau và không nói chuyện với nhau trong một thời gian dài, dần dần, Huaban lớn hơn và mối quan hệ của cô ấy được cải thiện, nhưng kể từ đó, cô ấy không bao giờ gọi bà của mình nữa. “mẹ”. .—— Hy Lôi khịt mũi khi nghe nói bà nội thực sự là người tốt, nhưng năm xưa bà cũng đã đánh bại con gái riêng của mình. Tất nhiên, đây chỉ là “phiên bản” mà mẹ cô nói với Huaban. Sau khi Huaban lớn lên, bà của anhng thường bí mật buộc tội Huaban đau khổ, nhưng đây là một “phiên bản” khác. Bà nội nói rằng mẹ tôi đã chứng tỏ mình với thành phố, bà tiếp tục chỉ tay làm việc, vào thời điểm nghiêm trọng nhất của cuộc cãi vã của họ, bà đã gọi bà là “lão nông”. Lúc đó, bố tôi không có ở nhà và bà tôi rất tức giận nên đã bỏ nhà đi. Tôi và cháu tôi buồn lắm. Tôi nghe vậy giận lắm nên về thưa chuyện với mẹ, hai bên xô đẩy qua lại chứ không tranh giành làm việc nhà!

Hy Lôi dựa vào Hứa Bân, nghe anh ta kể chuyện cũ của gia đình, còn cố ý hỏi anh ta:

– Nếu anh cãi nhau với mẹ anh, bà để anh ly hôn thì phải làm sao?

Hualan ghé vào tai “Hi Lôi” nói:

– Em là tiên nữ dễ thương, dâm phụ, sao có thể ly hôn với anh? -Reignwood là thế này, đến tối thì lịch sự ngồi đối diện giường, ban ngày tao nhã mà ăn nói rất “dê xồm”, tục tĩu. Nụ cười của Hy Lôi che tai, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào. )

    Leave Your Comment Here