Bùi Kim Anh cứng rắn đứng lên trong thảm họa
- Sách
- 2020-11-10
Lê Thiếu Nhơn
– Trước khi gõ dòng đầu tiên của bài báo này trên bàn phím, tôi đã tự nhủ rằng mình nhắc lại chuyện cũ không hay, nhưng nhắc lại chuyện buồn còn tệ hơn. Nhưng nếu tôi không chia sẻ điều đó với một người phụ nữ đau đớn và lặng lẽ viết những bài thơ đau khổ, tôi sẽ bối rối. Người phụ nữ này tên là Bùi Kim Anh.
Giáo sư Bùi Kim Anh trở thành nhà thơ Bùi Kim Anh sau nhiều năm dạy Văn. Có lần tôi gặp cô ấy trong một bữa tiệc không thể chê vào đâu được ở Hà Nội. Tôi đã nhìn thấy cô ấy từ xa, cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp, toát ra khí chất quý tộc. Lúc đó, tôi đọc thơ anh với đầu óc tỉnh táo và rất ấn tượng câu nói giản dị: “Anh trách em thiếu công chuộc tội. Vầng trăng đâm thủng. Ngày mai em chờ nắng chiều phai nhạt”.
Nhà thơ Pei Jinan.
Ngay lúc đó tôi bắt đầu chào anh ấy, nhưng tôi sợ cảnh báo “nhìn thấy người ta trở thành người của mình” vì ngoại trừ cô ấy là một nhà thơ và là vợ của một nhân vật trong báo chí. Hơn nữa, lúc đó có nhiều người vui vẻ bắt tay vào mặt cô ấy nên tôi càng giữ khoảng cách với “kính nhi viễn chi”.
Nếu tôi không nói vậy thì ai quan tâm đến giới truyền thông sẽ biết. Chồng của nữ thi sĩ Bùi Kim Anh là nhà báo Trần Mai Hạnh. Điều đáng tiếc là đàn em như tôi đã không giấu giếm. Tuy nhiên, kinh nghiệm của phóng viên Trần Mai Hạnh đã cho tôi hy vọng, dù tàn nhẫn đến đâu anh ta vẫn có thể xử lý được. Vì vậy, khi biết có chuyện gì xảy ra, trong tiềm thức tôi nghĩ đến nhà thơ Bùi Kim Anh. Phản ứng của bạn với tai nạn cuộc đời này là gì, và các đồng nghiệp của bạn có tiếp tục động viên bạn không? Tuyệt đối là nhục nhã, nhất định là rất nhục nhã. Rồi tôi liếc nhìn an ủi, rốt cuộc cô ấy vẫn còn thơ! Có lẽ thơ sẽ an ủi bạn, và thơ sẽ nâng đỡ bạn qua những năm tháng thử thách bất ngờ!Trôi nổi, lãng quên đã quên, đến nay còn đáng nhớ. Nhà thơ Bùi Kim Anh (Bùi Kim Anh) đã in liên tiếp hai bài thơ “Bán Không Cho Gió” (Sell Not for the Wind) và “Lời Buồn Trên Đá” (Sad Word on Rock, 2007), đều do Hội Nhà Văn ấn hành. Được xuất bản, và được thiết kế và sản xuất bởi con trai ông Chen Xinan. Tôi rất muốn đọc nó vì tôi tin rằng thơ sẽ luôn là bằng chứng lịch sử chính xác nhất về số phận của mỗi nhà thơ. Tôi muốn hiểu những đau khổ mà bạn đã trải qua và cuộc đấu tranh mà bạn khuyến khích.
Năm 2005, bìa tập thơ “Bán vắng gió” do Hội nhà văn xuất bản. Trong cõi ngắn ngủi và bí ẩn, không ai cố gánh chịu bi kịch, nhưng tất yếu, bi kịch là chất liệu của những nghệ sĩ thực thụ. Tôi tin rằng Bùi Kim Anh là một nhà thơ thực thụ, nên chắc chắn rằng cô ấy sẽ không bao giờ đánh mất bi kịch của mình bằng cách truyền tải bi kịch từng câu từng chữ. Tôi đã tìm kiếm rất nhiều nguồn, nhưng tôi không tìm thấy “bán trong gió” và “lời buồn trên đá”. Cho đến khi nhà thơ Pei Jinan bất ngờ tặng tôi hai bài thơ. Tôi rất băn khoăn, lật giở từng trang sách một cách nghiêm túc, vì sợ một lúc lại thờ ơ, sợ thờ ơ với những điều răn! Quả thật, tôi đã gặp nhà thơ Bùi Kim Anh trong cơn tai biến!
Hai tập thơ với gần 200 bài thơ, bức chân dung còn lại hiện ra ở nhà thơ Bùi Kim Anh. Trong thời đại điên cuồng của Cỏ dại (1995) hay Con đường mưa (1999), không còn một Bùi Kim Anh lơ đễnh, buông thả mà là sự tuyệt vọng và hành hạ do hậu quả của nó gây ra. Trước đây, khi làm thơ cô không chú trọng đến kỹ thuật, giờ đây những bài thơ giống như nhật báo: “Em viết thơ thế nào để anh nói dối. Tâm trạng của mình không ai muốn. Không ai thích cả”. Cô đơn. “Ngày xửa ngày xưa, ca sĩ He Xuanxiang” Nếu có thể hóa kiếp thành trai thì anh hùng càng thêm anh hùng. Dù thời tiết, gia đình, bữa ăn, giấc ngủ, những điều ấp ủ, yêu thương, mỗi ngày.; nh vì những ý tưởng điên rồ đó. Tôi sẽ mãi là một người phụ nữ tội nghiệp! “.-Bìa tập thơ” Chữ sầu trên đá “do NXB Hội Nhà văn in năm 2007. Vì nỗi lòng nặng trĩu mà tác giả toát ra, tôi đành phải dừng lại. Trong thơ ông có đêm dài và nỗi đau Đêm đêm đầy bơ vơ.-Những đêm mệt nhoài câu thơ của nàng không khỏi lạc lõng: “Vất vả xưa tới nay lui. Nước mắt giàn giụa khô. Hãy buông tay và để thời gian trôi qua. Hãy buông bỏ tất cả các kệ bóng. Nó sụp đổ vào buổi chiều. Một người phụ nữ quên một bài thơ tình trong một cuốn sổ màu vàng. Một người đàn bà rung động trái tim dịu dàng ”(Bài ca của trái tim dịu dàng), và sau đó là khoảnh khắc buồn:“ Người đàn bà sững sờ trước những câu hát trong đêm. Tức giận vì không thể phát nổ quả bom để đào sâu sự tập trung. Nó không phải là một ngọn cỏ mà người ta phát điên và mất bình tĩnh trong “chân dung tự họa”. Nói cách khác, cô ấy chỉ có vũ khí cuối cùng, thơ ca, có thể chống lại những đêm hoảng sợ khủng khiếp này: chính tôi trong thơ. Sử dụng lời nói để hình thành tâm hồn của bạn. Tôi chỉ có thể tha thứ cho thơ. Khi thế giới quay về quá khứ, hãy để tôi kiên trì. (Nhà thơ Bùi Kim Anh có vẻ hơi xót xa.) Người đàn bà bồng con, dùng chữ con sâu để nôi cháu ngoại. “Vì vậy, cô ấy cũng nhớ mẹ. Một thời gian cô ấy tự nhận:” Những vần thơ của tôi bỗng thiếu nắng gió. Hãy để mọi người an ủi bạn như một đồng xu nhỏ. “-Vâng, không thể trích hết bài” Bánh hay đêm “trong hai tập Bán không gió và Lời buồn trên đá. Nhưng thơ đã giúp chị khóc khi chị không khóc nữa. Điều này có thể quá lạ lùng, nhưng mọi khoảnh khắc gặp khó khăn của phóng viên Trần Mai Hạnh đều được phản ánh rõ nét trong những bài thơ Vợ anh, dù không có ngày tháng cho mỗi bài thơ sau.Điều tôi đang nói ở đây là khiến cô ấy khóc vì những rắc rối trong quá khứ. Xin trân trọng giới thiệu với các bạn một câu đố hóc búa với một thái độ chân thành, đó là cô kiên quyết chấp nhận thử thách này qua thơ: “Tiếc là không có nhãn, không chọn được. Đau không chung. Mọi người sẽ nhẹ xuống hành trình thơ theo nguy Cuộc hành trình diễn ra theo trình tự, đây là bức ảnh chụp một cậu con trai vào một buổi sáng đầu tháng 9: “Con ơi, con về sớm nhé. Mẹ ở bên tôi. Con sẽ luôn có một gia đình Cuộc sống của cha khiến con cười. Một trong hai hướng không còn ngây thơ. “Đây là khoảnh khắc chia ly bình dị:“ Có vàng thì phải cầm. Người giàu dễ trượt, và công tắc dễ nới lỏng. Tưởng em là của anh mà tách ra, nhưng chân tay rã rời. Đối với những cô gái yếu đuối, đây là một bài toán: “Đứa con bé bỏng ráng chờ ngày sinh, đứa con bé bỏng trong nỗi khiếp sợ Cha một mình khốn khó Mẹ lại thơ dại viết thơ. Đêm rất xa, và ngày cũng rất xa. “” Hôm đó là ngày mẹ tôi mất: “Nhà vắng chỉ có mấy đứa con. Mẹ ơi, con trở thành thẩm phán và đang chờ xét xử. Mẹ đã trở về sau cái lạnh giá xa xôi … Mẹ ơi, con sẽ phải đối mặt với sự bất công sâu sắc. Bất chấp những điều tuyệt vọng, tôi luôn giữ vững tâm lý vững vàng. “Giúp việc tha hương” Lúc còn ở triều đình miền Nam, lúc nào ông cũng nghĩ đến người cháu ở miền Bắc: “Có con chơi gần đây. Những buổi trưa nắng Sài Gòn ngày càng thưa dần. Tiếng cười nói vui vẻ. – Đã đến lúc về thăm rồi. Những người ở bên: “Chúng tôi đứng dậy nằm thở trên nền gạch lạnh. Đây là cách của bạn. Cơn gió đang thổi. Mưa đang cuốn đi. Những chiếc chổi đang quét. Mấy ngày nay “. Chị là một người phụ nữ chảnh chọe. Đôi khi chị thấy chột dạ:” Đắp cho em cái mặt nạ da người. Tôi lang thang trên phố. Sẽ không còn ai nhận ra tôi nữa. Một người phụ nữ cô đơn. “khao khátVà tiết trời cuối năm se se lạnh: “Cả nhà đau đáu một năm, không có em thì chẳng ai mở cửa đón hoa xuân. Em sống hoài không nổi. Quanh mình, vây lấy vách”
– — Khi cơn gió lay động: “Chênh vênh con thuyền đến tận cửa sông Tay lái còn sợ không vào bờ” Một hiện tượng sập xuống làm anh ngỡ ngàng: “Bỗng một chiếc lá rơi. Tưởng mùa đông trở về trong người lạnh lùng. , Và sau đó nhảy lên Không: “Tôi ước có một cái sào. Mọi thứ có màu đen và trắng sẽ khô. “Tỏa sáng hơn nữa là hy vọng về ngày đoàn tụ:” Đây sẽ là một ngày bình thường. Đừng đợi mưa, hãy đợi nắng. Có thời gian để dừng lại. Có một khoảng không cho hai người. ”Cuối cùng thì nỗi đau đớn cũng qua, đây là lần khác:“ Anh sẽ trở về bên em. Giống như bao chuyến đi vội vã. Như bao thời tiết lạnh giá. Ngay cả sự mất mát vẫn được khắc ghi. Bạn vẫn là tất cả của bạn. Tai họa khôn lường. Tạo hóa luân hồi. Đây là điều không may và may mắn. Giống như một con cáo giả chết để thử thách thiên hạ. thảm họa. Không biết phóng viên Trần Mai Hạnh là người bi quan hay lạc quan, nhưng rõ ràng trong tranh của anh ấy chắc chắn rất vui: có một người phụ nữ luôn đồng hành cùng anh trong nhiều bài thơ. Còn với cô, nhà thơ Bùi Kim Anh (Bùi Kim Anh) đã sống một cuộc đời “Phật và thơ hòa quyện”. Mọi người đang đợi tôi ở khắp mọi nơi. Ngày nay còn tổ chim chết, ngày nào gửi con sẽ sợ cành cong. Chẳng biết “Cửa nhà em khép lại mong chỉ là tiếng con thơ mỗi chiều”, nhưng tôi vẫn hình dung được một ngày không xa, thơ chị sẽ tỏa sáng vẻ đẹp yên bình. Bởi lẽ, qua hai tập sách “Không Bán Cho Gió” và “Những Lời Buồn”, như một cuốn nhật ký bàng hoàng, đôi khi ta lại thấy thoáng nhẹ nhàng và thơ mộng: “Mấy đứa ôm nhau chui qua khung cửa tà áo gái đi hết lối. Nổi.