Nhà văn Zhu Lai-Tên đường là ai

Dương Tự Thanh

– Góc phố-Đời người

– Ngoài những tác phẩm rất thành công về người lính, còn có Góc phố Hà Nội. Đã gần 20 năm kể từ khi cuốn tiểu thuyết Phố ra mắt, sao góc này vắng lặng thế nhỉ? – – – Chà! Nhưng đã 20 năm rồi? Nếu không, tôi nghĩ nó là gần nhất hoặc rất xa. Biết phải làm sao khi quy luật của tạo hóa vô cùng đen tối. Tôi sống ở Hà Nội một thời gian dài tuổi thơ, rồi 30, 40 tuổi mới trở về để thấm cái hồn của Hà Nội và cho ra đời hàng trăm đầu sách về đề tài này, có nhiều, có loại không. . Tuy nhiên, chỉ có một cuốn sách, một bộ phim truyền hình, một bộ phim điện ảnh và một số truyện ngắn được viết đầy ngạo nghễ, thể hiện tình yêu Hà Nội hết lòng, không phụ lòng tôi một chút nào, bởi nó như tiếng sét ái tình. Cái đầu cứ nổ hết lần này đến lần khác nổ, có lẽ tình yêu tan biến và trở nên nhàm chán… Mình cũng già rồi. Nếu bạn đang mải mê viết lách thì thôi, thậm chí có thể tệ hơn.

– Đường Lý Nam Đế, nhân vật nguyên mẫu của tiểu thuyết “Phở”, đã để lại những kỷ niệm sâu sắc với ông. ?

– Có hai phần cuộc đời tôi được gọi là vực sâu, một là thành phố của binh lính, hai là rừng chiến. Trận chiến đã tiêu tốn hàng nghìn trang sách, và chỉ còn một cuốn sách duy nhất trong doanh trại này. Cũng có một chút thú vị để thể hiện bản thân. Có vẻ như từ khi cuốn Phở bắt đầu, rồi vở kịch Đêm ở Hà Nội, rồi phim Người Hà Nội, chúng đều được chuyển thể từ cốt lõi của văn học, và người ta gọi không quá 1200 đường phố. Tục lệ này là phố Lý Nam Đế, nhưng người ta thường gọi nó với tên quân tử là “Quân đường” sẽ tiện hơn. Ở đây, tôi bắt đầu lao động, sáng tạo, làm việc, sống, lập gia đình, sinh con, buồn, vui, hy vọng, tuyệt vọng và … nghỉ hưu. Tuy nhiên, phải quay đi quay lại hàng nghìn lần, những cảnh đời, cuộc sống, thị hiếu của cư dân mới đủ để anh ghi vào bàn làm việc. Tôi bắt đầu bằng việc viết một truyện ngắn Phố Nhà Bình, sau khi nhìn thấy giá thành, cảm nhận được cảm xúc và sức sống, tôi đã mở đường cho nó thành một cuốn tiểu thuyết, một cuốn tiểu thuyết Hà Nội thực thụ. .

– Từ cuốn sách này, nhạc sĩ Trọng Đài đã hát hai ca khúc nổi tiếng. Bạn nghĩ gì về điều này?

– Lời văn một khi được tâm hồn âm nhạc ngấm vào sẽ trở thành một thứ âm hưởng thú vị, có hai bài hát của Đường nhạc sĩ Tongdai. ấn tượng. Trước hết, căn phòng cùng tên ở Hà Nội về đêm rất lộng gió. Hải, tôi là chị của Điện ảnh Hà Nội. Hơn nữa, từ hai ca khúc trữ tình mang đậm hương vị văn học này, ca sĩ Mỹ Linh bắt đầu dấn thân vào con đường trở thành người hâm mộ.

Vẻ tráng lệ đôi khi thể hiện

Chu Lai. Về cái “duyên” của người Hano. Làm thế nào mà tác phẩm của Zhu Chu lại thể hiện được sự tráng lệ đó?

– Thật khó, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được. Trong các cuốn sách về chiến tranh, mỗi nhân vật chính đều là người dân Hà Nội. Nửa đêm, chỉ khi người dân Hà Nội lũ lượt gài mìn, bẫy địch ở độ sâu nghìn mét, áp tai vào tường thì mới nghe thấy tiếng các bác Hà Nội. Tuy nhiên hồn được tưới mát, thanh âm chợt có Hà Nội, gió thổi vi vu mà tôi thấy trên đầu lưỡi, rồi bơi ngược 1.000 mét. Nằm mơ trên võng. Rồi có một người tên Hùng, là đội trưởng toán biệt kích ngày xưa từng ăn xin, nếu không có tố chất Hà Nội thì cả đời khó mà lao tâm khổ tứ, bị bóng đè. Cô nương đã chết, được chôn cất và vĩnh biệt hàng loạt khẩu AK, nhưng sao giờ cô còn sống? Cô ấy là một người phụ nữ hoàn hảo, người nhất quyết từ chối người thân và quá khứ …—— Bạn thấy đấy, bạn giống như một người kiêu hãnh?

– Không, không cường điệu. Những năm tháng chiến đấu đã vất vả hơn, những năm tháng cầm bút lại càng khổ hơn, trí tuệ, tâm hồn, hình hài con người đã phai nhạt, bụi bặm và trở nên xù xì hơn. Hãy nương náu một cách vinh quang!

Nhưng nếu cô ấy rơi vào tình huống nhạy cảm đòi hỏi chất trữ tình, chẳng hạn như đi bộ xuyên rừng hoặc ngồi giữa các cô gái thành phố, tôi không biết cách nói, khuôn mặt, ánh mắt, thì tôi thường Nhận được một số comment rất độc đáo: anh ấy, anh ấy già rồi nhưng vẫn tỏ ra yêu đời, lãng mạn và quyến rũ đúng không? Hừ, Hasheng bản chất vẫn chưa bị sinh mệnh hấp dẫn, vẫn là có thể bại lộ nơi này.Nếu có cảnh thì cứ gọi là “chết cứng cổ dưới đáy biển”.

Phụ nữ là đêm huyền bí

– Anh dành nhiều mỹ từ để ca ngợi những người phụ nữ xinh đẹp của mình. Với những cô gái trẻ Hà Nội, làm sao để thể hiện được tâm hồn?

– Có lẽ chỉ nên có một câu: Hà Nội có hai lòng kiêu hãnh, khó mà tự cường hóa. , Đây là cây xanh, hồ nước và những cô gái xinh đẹp. Vẻ đẹp dường như luôn chạy ngược lại với cơ chế kinh tế, bởi nổi loạn và thử thách, kinh tế càng khó khăn thì vẻ đẹp nội tâm, u buồn và nội tâm càng chạm sâu vào hàng triệu con người. Trái tim tình yêu. Khi thị trường mở cửa, gái Hà Nội đẹp hơn, đẹp đến chói mắt, tuy vẻ ngoài xinh đẹp, đỏng đảnh nhưng không vì thế mà gây sốc. Bởi vẻ đẹp nội tâm hẻo lánh này toát lên một triết lý mơ hồ: đàn bà là bóng đêm, là bí ẩn, còn đàn ông thì muốn kiếm sống bằng cây gậy, nhưng… không tìm được. Một khi mọi thứ được khám phá, toàn bộ hành tinh sẽ không còn thơ mộng nữa. Như tôi, tôi đã hết lời ca ngợi vẻ đẹp thánh thiện của họ, nhưng đọc xong hàng nghìn trang vẫn không hiểu họ là gì, nên có lẽ tôi… vẫn viết được. — Điều gì bạn nhớ nhất khi rời Hà Nội?

-Nhớ mọi thứ. Nhớ nút thắt. Tôi nhớ hàng sấu, mái ngói cổ thụ, gió heo may thổi về, con đường rợp bóng cây, dáng cô gái, mặt nước màu chì … Lạ thật, tôi nhớ không thể nào quên được Vẻ ngoài, tôi không muốn nhớ đến cái nóng của mùa hè, cái lạnh của mùa đông, bụi bặm chật hẹp không thể chịu nổi.

– Bạn định rời Hà Nội?

Đôi khi chán quá, tôi muốn tìm một nơi yên tĩnh để mơ mộng, viết gì đó và sống, nhưng những năm tháng qua như bãi xa, núi mờ …—— Vợ chồng anh mua. Một căn hộ tại Đà Nẵng với “giấc mơ từ xa”. Điều gì xảy ra sau đó?

– Nói thật là tôi có một căn hộ ở khu Sontra của thành phố Đà Nẵng, nơi từng là chiến trường của vợ tôi. Nhưng trời ơi, tôi chỉ sống được vài ngày, khoảng hai tháng, cô đơn, lẻ loi, không thể chịu đựng nổi. Do đó, khăn làm cho nước chảy trở lại. Chỉ vì đã quen nên tôi mới nhớ ra nơi mình đã rời xa. Hóa ra Hà Nội không chỉ là mảnh đất bình thường, mà còn là nơi gắn kết bao kỉ niệm, tâm hồn của chúng ta. Từ trước đến nay coi như mất hồn, tự nhiên phần thưởng. Nhiều người đã trở lại.

Văn chương là gốc rễ

“Phở” của Chu Lai.

– Tôi đã từng sa thải một nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực văn học, nhưng tại sao lại tham gia BCH Hội Nghệ sĩ Kịch nói Việt Nam?

-Chức vụ? Ai nói họ là những nhân vật nổi bật? Liên quan đến phẩm giá nghệ thuật. Thậm chí, tại đại hội nhà văn vừa qua, có người cho rằng đây là đại hội biểu quyết và đại hội quyền lực, phân biệt đúng sai. Đau khổ không có sức mạnh đã thành lập cơ quan văn chương đen tối Người ta nói ai cũng cười. Sẽ thật đáng tiếc nếu có ai đó muốn cung cấp điện ở đó. tôi cũng vậy. Tôi định tham gia hội đồng quản trị. Khi tham gia Hội diễn Sân khấu toàn quốc tại Hà Nội, tôi đang làm giám khảo liên hoan phim ở Sài Gòn, và tên tôi đã được đăng ký. Việc xếp vào ban thường vụ chịu trách nhiệm thành phần là điều không thể cưỡng lại, nếu phân công thì có thể bác bỏ phiếu bầu của gần một nghìn người. Thành thật mà nói, tôi không nghĩ rằng mình sẽ tìm ra cách để làm cho nó trở nên ngọt ngào mỗi ngày, bởi vì nó mất quá nhiều thời gian và khiến tôi tổn thương mạnh mẽ …

– Vậy tại sao bạn vẫn tham gia vào nó? , Và nó trông rất nặng?

– Tham gia biểu diễn trên sân khấu cũng rất vui, có nhiều hoạt động, kết nối nhiều hơn, nhiều bạn bè hơn, sân chơi ấm áp và quan tâm, sân chơi nhạt nhòa và choáng ngợp người đẹp. Dù còn nhớ văn phòng không ai dám đánh anh, nhưng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ văn chương và giờ tôi đang tạm nghỉ để bước sang lĩnh vực khác. Vì văn chương là nghiệp chướng, là mối tình đầu, là cảnh giới của thiền định, nên tâm thiền của tôi cũng không còn. Tôi sẽ trở lại chủ đề này trong tương lai và trở lại với tinh thần ban đầu.

    Leave Your Comment Here