Lilac (Nhóm thơ)

Bùi Sỹ Nguyễn

Từ Linh Hương

Ai là người trong lịch sử của chúng ta? Những người chăn cừu lang thang ở trong đám cỏ khô héo, những người ăn xin trên đôi chân run rẩy, cầu xin sự sống hay vài giọt đêm là lạ trong mắt tôi … Tôi là gì trong câu chuyện của bạn? Mùi hương nồng nàn của bông hoa chết chóc len lỏi vào lời nguyền của biển cả, hay tầm thường khi mọi người gào thét trong giấc mơ luôn thay đổi … Thêu

Đá tình yêu

Hãy cho tôi một tâm hồn bệnh hoạn, ngốc nghếch Biểu cảm, những ngày bất tận, làn khói mờ đục lấp đầy sâu thẳm một tảng đá buồn.

Người yêu của bạn

bạn đã khóc suốt đời chưa? Bạn tôi đã chết. Những nụ hôn cũ đôi khi bị lạnh theo thời gian.

Nó giống như hai đường thẳng song song của một quỹ đạo vô tận, vì vậy chúng tôi tồn tại cùng nhau. Bầu trời sụp đổ, nỗi đau sụp đổ, tình yêu sụp đổ, và từng lời nói sụp đổ. Một cửa sổ, tôi đang lắc rất tốt, và vào ban đêm, họ im lặng.

— Không có vấn đề gì, ý tôi là, ở mọi nơi — Tôi không muốn nói những giọng nói này, tôi đã gọi tên mình và bị lạc trong cơn say. Một ngày tan vỡ rơi vào một đêm dài. Mùa thu vàng đang đến vào ngày mai. Anh sẽ nói lời chia tay, và giữa sự hồn nhiên, em luôn hát to. Tôi nao núng một chút .

– có nghĩa là không có gì, nhưng tôi đang yêu mãi mãi, tôi gặp lại bạn, vì vậy tôi sẽ tỏa sáng vào buổi chiều. Tôi chỉ hy vọng bạn có thể hiểu cuộc sống. Con đường hạnh phúc và đau khổ là con đường hạnh phúc xuyên qua bóng tối ôm lấy từng lời yêu thương. Tôi có ý gì bởi những khoảnh khắc này? Tôi ngồi xuống, đếm nỗi buồn giữa những ngón tay, lắng nghe những khoảng thời gian tốt đẹp mà tôi muốn hỏi, em ơi, em có biết yêu không?

    Leave Your Comment Here