Chiều mưa hoài
- Sách
- 2020-11-13
Em tỏa chút tình trong mưa Mưa không ngớt giọt nước dài Nếu mang cả nỗi nhớ vào cả dĩ vãng, giọt mưa nào có thể đến được bờ biển xưa?
Bây giờ biết rằng tôi không nhớ tôi! Tía lạnh, còn vuốt từng cành? Buồn, một tiếng sáo mỏng như lụa
Em đợi anh trong đêm mộng mị, chìm đắm trong giấc mơ hững hờ mộng cây chìm trong nỗi nhớ Phố trên lá buồn!
Nhớ những lúc vui em vờ lờ Anh sẽ không bao giờ ngoảnh lại Em cũng hiểu lòng mình tê tái Hoa bên đường yêu một đóa nhài
Nhớ quá khứ tươi đẹp, vờ như không yêu em rồi tự mang mình đi Góc khuất đời em trôi, tình em trôi xa. Ở lại, cả buổi chiều mưa-băng ghế nhỏ, ban công trống ngày xưa, đôi bàn tay sợ hãi tìm nhịp tim bắt tay, trăng tròn, mây đen phút ban đầu-nhớ về ngày xưa êm đẹp, màu trắng em mang Em không nhận vật nhỏ chiếc nhẫn Chiều chia tay em lòng anh hơi buồn Đôi mắt anh hoa lệ rơi lệ trong mưa chiều Ôi mười năm vẫn nhớ ngày xưa êm đẹp! Tình trong trắng như sương trên lá, có chút hoài niệm, nhưng em không hối hận vì giờ em không hạnh phúc!
Mười năm không có tin tức, có lẽ anh mới có được niềm vui mới khi được nắm tay em bằng cả hai tay Cuộc sống luôn là như vậy! Giờ tôi đã có nhà riêng
Giờ tôi mang trong mình một sứ mệnh thiêng liêng, tuổi thơ, cánh tay với bao kỷ niệm hoài niệm đã bị tôi siết chặt một góc, tôi sẽ không mở ra!
Ngày xưa lòng đố kỵ không phải như vậy! Bạn cứ gặp chuyện như thế này rồi, ai mà chẳng buồn lòng lang thang, ai chẳng nhớ ai! -Lê PhongTP, TP.HCM, ngày 26/12/2013