Gặp gỡ tại Pháp (Phần 1)
- Sách
- 2020-11-21
Hoàng Minh Châu
– 1. Sống ở Paris vài ngày, tùy ý cuộc sống và cuộc sống, tôi cố gắng đi lang thang, suy nghĩ về tất cả những gì tôi đã nghe thấy …– –Một buổi sáng tốt lành, di chuyển ba tuyến tàu điện ngầm, đi qua hai trạm xe buýt, tôi đến ngoại ô. Hồn nhiên thoải mái là không có ai giống như bạn. Được thôi thúc bởi sức trẻ của mình, tôi đạp xe trên con dốc và vui vẻ tháo cuốn sách vừa mua và đặt cặp sách xuống bãi cỏ. Shadow .
– Xin chào các bạn! – – – Xin chào! -Mọi người trả lời .—— Một cô gái với mái tóc dài đi đến và nhìn tôi “giả vờ” “nhắm mắt lại. Anh ấy hỏi tôi:
– Cô là ai? Cô đến từ đâu?
-Từ Á! -Tôi trố mắt và trả lời .—— Giọng đứa kia thông minh hơn:
– Con là người Nhật hay người Hàn?
– Tiếng Việt – Tôi đáp to và tất cả đều cười
– A, Việt Nam! Ôi, cặp sách đầy sách! Bạn đi du lịch à? … Bạn là phóng viên à? … Bạn có mệt không? …- Mỗi đứa trẻ sẽ làm Đoán giọng nói của con dựa vào cử chỉ và giọng nói của con.
Cứ như vậy, càng nhiều con với nhau, con càng thích. Tiếng cười khiến nhiều đứa trẻ bỏ chạy. Giờ là câu hỏi của chúng!
… Tôi nghĩ đối với trẻ con, nếu tiếp tục nói về việc viết lách thì sẽ rất xấu, sau khi hỏi thăm nghiên cứu về một vài cô gái có thể làm cho cổ của tôi dài ra, tôi đưa danh thiếp của mình cho người đáng nhớ nhất Paul, sau đó đứng dậy và khoác ba lô lên vai tôi .—— Tạm biệt, cậu vẫn phải đi học!
– Chú vẫn có thể đi học chứ? -Paul mở mắt và cười …
Khi tôi ra hiệu, anh ấy đã tham gia một lớp học ngâm thơ ở một trường học phương Tây từ khi còn nhỏ, “Bây giờ tôi đang đến lớp …” [1] Cả hai đều thích chí. Họ muốn tôi đọc lại. Ở cuối câu, Tôi đã đổi “cậu bé lớn” thành “người đi bộ lớn” và chào tạm biệt họ. Có rất nhiều “Xin chào, tạm biệt!” “.
***
2. Được rồi, cứ như vậy đi! -Tôi trả lời Charles, bạn làBà chủ cầm máy ảnh mời anh đi xem tháp Eiffel, mặc dù bố anh nói rằng tháp Eiffel không có gì mới và tốt hơn là nên nói chuyện ở nhà … Thực ra, dù đây là lần đầu tiên tôi đến Paris, Nhưng tôi biết đến tháp Eiffel qua sách báo. Tôi biết rõ hơn về kích thước của Charles, chiều cao của mỗi tầng, trọng lượng của thép, sự khen ngợi và phủ nhận của tòa tháp. Tôi đoán đó là vì khi tôi hỏi có nhà văn Pháp nào không, một số người ca ngợi tòa tháp là “giống như một chiếc tất lộng lẫy” (Giraudo), trong khi những người khác gọi cô ấy là “một nửa nghịch ngợm.” Bản thân Charles nói, “Tôi chưa bao giờ đọc Hết ”.—— Nhưng nếu bạn không có bất kỳ bức ảnh nào về tòa tháp khi bạn đến Paris, bạn nghĩ rằng bạn đã không đến .—— Có lẽ vì tuyên bố của bạn. Và, nếu tôi không có bức ảnh nào, tôi sẽ mang chúng trở lại. Dễ bị trách móc nên tôi đồng ý.
Tôi ngồi ở góc tháp và chiêm ngưỡng những kỳ quan của nước Pháp. Tại quầy Jules Verne, tôi lên tầng ba uống một tách cà phê. Sau đó, tôi đi thang máy lên điểm cao nhất và tôi có thể ngắm Đến toàn cảnh Paris. Hóa ra vì yếu tim nên anh đứng dưới máy quay và vẫy tay với tôi … “Nhìn này, nhìn đây …”
Khi tôi quay lại, tôi bình tĩnh bước đi . Mọi người đông đúc và có khách du lịch ở khắp mọi nơi.
Tôi không biết phải nhìn thấy gì, hãy giữ chặt lấy nó. Đột nhiên, tôi nhìn thấy một ông già đội nón bảo hộ đang cầm cọ vẽ, đang nghỉ ngơi bên vệ đường, tôi Tôi làm quen, được biết tôi chuyên cào, sơn, bảo dưỡng tháp Eiffel gần chục năm nay, tôi có nói thế này: – Thưa ông chủ tịch, báo chí nói “Con hươu cao cổ này càng ngày càng sưu tầm Đúng là “nhiều tiền” đúng không?
Bác già cười:
– Ừ! Nhưng nên gọi là “Gà đẻ trứng vàng” thì đúng hơn – Chúc mừng – Đây là biểu tượng của sự sang trọng của Pháp .– –Không ngờ, những người công nhân nhả khói nặng nề, rồi từ tốn nói:
– Về văn hóa, tôi không dám bình luận, nhưng nhờ có khách du lịch nên tích lũy vàng bạc ngày càng nhiều, phải. Có điều, lương của họa sĩ của chúng tôi vẫn còn – đến đây, bạn đã nghỉ hưuĂn một chiếc bánh mì xúc xích ngon lành cho bữa trưa. Công việc phải tiếp tục ngay bây giờ.
Tạm biệt, họa sĩ, tôi đã nghĩ khi rời đi: “Có lẽ đây là thứ cuối cùng trong tòa tháp ma thuật này.”
***
3. Tôi rời bỏ người bạn Jean C của mình. Nhà tôi ở Mountain Garden (Residence des coteaux), ngồi tàu điện ngầm trở về trung tâm thành phố, thấy trời chưa khỏi nắng nên tôi đi dạo. — Cây xanh tươi tốt .—— Tôi đã thành biệt thự liền kề. Chủ quán là một bà lão đang tưới hoa. Chủ nhật đi chơi và cho tôi thăm nhà này.
— Đừng lo, ông lão đáp .—— Tôi nhìn căn nhà không rộng nhưng nhìn rõ cả ba phía. Ông chủ chỉ cho tôi nhà hàng, đơn giản nhưng sạch sẽ. Cái bàn, sách báo được gấp gọn gàng. Bên phải là hành lang, bên trái là phòng ngủ.
Quay lại phòng khách, tôi để ý thấy trên ghế bành, cuốn sách đang mở vẫn đeo kính … Bạn vẫn đang làm việc?
– Rút lui dài hạn. Đóng nhà trên phố Trung Tâm, vào đây với anh, đọc sách, tưới hoa …—— Anh có hài lòng với cuộc sống ở đây không?
– Vậy đó-anh ta trả lời. — Sau đó cô ấy nói thêm rằng là một giáo viên đã nghỉ hưu, vị trí này vẫn còn. Từ ngày bà nội mất, các con đi làm xa, có người làm trong ngành hàng không quanh năm bay như chim, có người nghiện nhạc sến, nhảy thâu đêm ở hàng quán. . Đó là lý do tại sao ngày con gái tôi sinh cháu trai đầu lòng, tôi đã bảo đưa cháu đến đây, ở nhà trông tôi rất vui và cũng rất hạnh phúc …
C ‘ Có một giọng nói trẻ. Anh ấy mời tôi uống trà, và sau đó đẩy xe đẩy …—— Anh có làm phiền cô ấy không?
– Không, cậu bé ngoan. Bạn biết đấy, ở Pháp, các trường mẫu giáo hiện đại được chăm sóc rất tốt, nhưng tôi thực sự muốn giữ cháu tôi ở nhà. Tôi đã cô đơn khi tôi còn là một đứa trẻ.
Nói xong, cô đến ghế và mang theo cuốn sách đang đọc dở:
– Đây, cảm ơn Victor Hugo đã đọc. .. Tôi biết chăm sóc tôi … Nghệ thuật của ông rất có ích cho tôi … Nhưng các bạn Việt Nam, bạn thấy tôi sống ở đây, bạn có khỏe không? .. – – tiếp tục