Nhà thơ Dong Chengdong để lại một tâm trạng buồn thơ mộng và đẹp như tranh vẽ

Trưa ngày 12/9, tôi cũng đưa một đồng nghiệp cũ đến thăm nhà thơ Đổng Khiết. Anh ấy rất yếu và phải thở máy. Tuy nhiên, anh biết rằng có một vị khách và cố gắng mở mắt ra. Anh ta ngừng nói, nhưng vẫn nhận ra kiến ​​thức và ngập ngừng hai hàng nước mắt. Ôi, đôi mắt thơ mộng, mềm mại, run rẩy chứa đựng bao cảm xúc mong manh của vương quốc phù du. Tuy nhiên, vào đêm 12 tháng 9, những bài thơ đó đã bạc mệnh khiến cả thế giới phải dõi theo.

Nhà thơ Thanh Tùng đã mất. Tôi vẫn biết ngày này không thể tránh khỏi, nhưng vẫn rất tiếc. Giờ đây tôi đã mất đi một người bạn thân ngày xưa như ruột thịt của mình. Khi anh ấy chuyển từ Hải Phòng về cũng là lúc tôi từ huyện Phúc An chuyển đến thành phố sầm uất phía Nam để học tập và làm việc. 20 năm qua anh ấy ở bên cạnh tôi, tôi rất mãn nguyện với tuổi của anh ấy. Nửa đêm ngồi viết về anh, tôi không biết bắt đầu từ đâu, bởi bao nhiêu kỷ niệm ùa về trong trí nhớ như những thước phim quay chậm, vừa đẹp vừa đau.

Cố nhà thơ Tungh Tung. Ảnh: Mê Thuận .

Thanh Tùng có tâm hồn như thiên đường. Anh ấy rất nhạy cảm với niềm vui của số phận nên rất hay khóc. Anh không khóc trong im lặng. Nó khóc và đánh ic, không cần che giấu, không cần che đậy. Lần đầu gặp mặt, tôi đã mời anh ấy đến một quán rượu trên phố. Tungh Tung nhìn thấy một đứa trẻ gầy gò vừa khóc vừa bán vé số. Khi chúng tôi không mua vé số, mắt của Tung Chee-hwa tối sầm lại khi đứa trẻ thất vọng quay lưng bỏ đi. Dong Zhenrong lau nước mắt và ngẫu hứng viết vài câu: “Tôi nghèo khó / Tôi không đủ tiền mua vé số / Mua cho tôi hy vọng / Mua một vé cho tương lai của tôi” .—— Nghệ sĩ Thái Baosheng hát “Red Flower Times”

Dong Tongle thích ra ngoài và thích bạn bè. Tungh Tung tâm sự trong bài thơ của mình: “Đứa con chỉ bằng nửa mẹ, nửa cha, nửa chặng đường dài Gió rơi lệ trên bờ bao giờ mới biết khỏi đau.” Đi đâu anh cũng viết được. thơ. Anh cũng trân trọng gặp gỡ bất cứ ai. Khi con gái Lan Hương chưa chuyển vào TP.HCM, Thanh Tùng rất khó khăn, nhưng chỉ cần có cơ hội đặt chân đến đất nước nào, anh sẽ rất háo hức. Miêu tả. Bạn xem đó là một sứ mệnh thầm lặng và thiêng liêng.

Đà Lạt, “Trời trong xanh như thế / Em hóa mây / Em lọc vào thác / Ngửi mùi trái tươi”. Nha Trang, “Em vẫy tay chào / Em không ra khơi / Em thả dòng sầu không khói / Chỉ một nụ hôn / Vậy Nha Trang?” Huế, “Dạo chơi suốt đêm, lòng thầm đoán mọi chuyện, lẽ nào Dòng sông hương thơm chảy tràn tôi ”. Y He nói: “Máu bây giờ chỉ còn là màu hoa dâm bụt / Khói nay chỉ là khói bếp / Hương lúa tỏa hương nồng” Hậu Giang, “Cầu bắc qua kênh / Giảm bớt chiều gió / cho em. Chôn ở vườn bên kia ”…… * Nghệ sĩ Trọng Tấn hát“ Ngày trở về Hà Nội ”- Năm 1995, Đường Tống được tham gia Liên hoan thơ quốc tế tại Hy Lạp. Tungh Tung là lần duy nhất trong đời được đi công tác nước ngoài, những vần thơ của anh mang đầy đủ tính cách của người công dân Việt Nam, nhưng những người giàu có thì lại thờ ơ với số phận của chính mình và cảm thấy xấu hổ: “Tôi không được ôm ấp đất nước / Mọi việc tôi phải làm bây giờ / Từ cỏ lùng của quê hương đến máu anh hùng / Như thủy thủ sắp ra khơi, nhìn Danshui / Tôi hát “Tianquan Chorus”. Dong Aishi rất yêu bạn bè của mình. Mỗi khi tôi bận rộn với công việc và không thể lái xe Thanh Tùng, anh ấy sẽ một mình Lái xe đi tìm bạn, có khi đạp xe, có khi đi xe máy, buồn là vô tư khi biết Thời báo số phải gọi điện báo tin về thăm, bận cùng bạn bè ra về, đợi cả ngày rồi mới về. Đi xa, một hôm anh ngã xe trầy xước tay chân, tôi hoảng hốt đọc bài thơ này lúc thành công: Họ / nay không rượu / chỉ còn hồn sâu / đã qua em. Nuôi men dại / Giờ đã say / Tiền biết trả ai, người thu tiền / Bao nhiêu quê ta mây đen / Mỗi người một ngả / Bao giờ về nhậu?

Cuối năm 2016, Tung Chee-hwa phát hiện mình mắc bệnh ung thư dạ dày, ốm rất nặng nhưng sự mệt mỏi về thể chất không khiến anh phải nằm một chỗ và không còn cãi vã với bạn bè, mỗi ngày trôi qua anh đều hòa vào dòng người. Hỏi về điều đó, bất cứ khi nào tôi nói lời chia tay, anh ấy đều hy vọng: “Miễn là anh ấy có thể đến Xuan Do, Chen Wenhao hoặc Ruan Wudi giải trí. “Thực ra, tôi chỉ muốn có thể vận chuyển khắp Sài GònSài Gòn nắm trong tay tri thức.

Khi Dong Qing bệnh nặng hơn, anh ấy và con gái tôi muốn thử xem anh ấy hy vọng câu chuyện này sẽ như thế nào, Dong Dong thì thầm: “Nghĩa trang Bình Dương, bởi vì ở đó có rất nhiều bạn bè. Sự nghiệp thơ ca của anh đủ để người đời nhớ đến và tri ân, tuy nhiên, anh mong điều anh hằng ấp ủ là về thăm các tỉnh Đồng bằng sông Cửu Long, tiếp tục động viên anh sáng tác “Trường ca điệu lý Nam Bộ”, cảm ơn sự giúp đỡ của anh. Giành đất mấy năm trời. Đừng tin vào giấc mơ / mọi cánh cửa rộng mở đều có thiên đường thực sự của nó … “. Một tham vọng nhỏ như vậy vẫn chưa được hoàn thành. Tiếc thật nhà thơ Thanh Tùng.

Lê Thiếu Nhơn Sài Gòn, cuối tháng 12/9/2017

    Leave Your Comment Here