Tường vi sóng mỏng
- Sách
- 2020-08-24
Đoàn Thị Hồng Thủy
— Cô vừa nghe tin dữ từ gia đình cô bạn Tường Vi. Cô ấy đã qua đời đêm qua! Hôm nay lớp mình được nghỉ để đi dự đám tang.
Sau câu này, không có âm thanh nào. Tiếng mưa ầm ầm ngoài cửa như muốn nhấn chìm mọi âm thanh. Về Tường Vi thì không còn gì để nói, cũng không đủ xót xa để thương tiếc người đã khuất. Đặc biệt là vì chúng tôi đã ở bên nhau được ba tháng. Đầu năm học, Tường Vi được chuyển đến lớp tôi. Da dẻ, tròn trịa, thân hình quá khổ, luôn lầm lì, bộc trực và đôi khi mất bình tĩnh. Có lẽ vì vậy mà Tường Vi trở thành chủ đề của nhiều trò đùa ác ý. Chỉ trong hai năm, anh ấy đã chuyển trường đến ba lần. Tất nhiên, cô gái mới được chỉ định ngồi cạnh tôi. Thảo nào tôi được công nhận là người ngầu nhất năm lớp 11 từ lâu. Anh ấy có vẻ ngoài ưa nhìn, biết cách mặc quần áo, học giỏi và luôn vui vẻ, lịch sự. Tôi không biết từ bao giờ, tôi nghĩ rằng ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người là rất quan trọng trong cuộc sống của tôi. Tôi luôn cẩn thận duy trì hình ảnh một người đàn ông hiền lành, cho dù là buồn chán hay bực bội, tôi sẽ cố nén và mỉm cười.
Không khó để thân với Tường Vi. Giữa những đứa bạn thô lỗ và nghịch ngợm luôn chế giễu và khinh thường, sự chăm sóc của tôi nhanh chóng chiếm được cảm tình của những cô bạn khó tính. Khi những cô gái khác phàn nàn vì sự quan tâm của tôi đối với “vịt con xấu xí” này, tôi chỉ cười và thốt ra một vài lời ngọt ngào và tử tế, điều đó đã thành công khơi dậy sự ngưỡng mộ của tôi. Thời gian trôi qua, tình cảm Tường Vi dành cho tôi cứ thế nảy nở một cách tự nhiên. Điều này với tôi không có gì lạ, nhưng rơi vào tay Tường Vi lại gây cảm giác bất an lạ lùng. Không có người bạn nào luôn nhìn tôi rõ ràng như vậy. Không có cô gái nào luôn chất đống chanh leo xấu xí, sần sùi trong văn phòng của tôi. Sự lo lắng này lên đến đỉnh điểm khi Tường Vi lấy hết can đảm luồn tay xuống gầm bàn của tôi. Bàn tay bụ bẫm, thô ráp, mồ hôi nhễ nhại, trơn như nhuyễn thể. Tin đồn bắt đầu lan rộng. Một số người đã cho tôi sự thương xót ác ý. Tôi không thể giả vờ làm bạn với Tường Vi được nữa. Vì một số lý do, tôi muốn đổi chỗ ngồi. Ngoài giờ học, tôi ngay lập tức đặt mình vào tâm điểm của những người bạn nổi tiếng, những cô gái xinh đẹp và những cuộc thảo luận căng thẳng. Bản tính im lặng đã ngăn cản Tường Vi đến gần tôi. Tôi nhanh chóng đuổi được những người bạn nhàm chán ra khỏi tâm trí và cuộc sống của mình. Thỉnh thoảng tôi chỉ nghe thấy tên anh ấy trong một số vụ đánh nhau, bắt nạt hoặc chế giễu. Tôi đã nói gì với chính mình không quan trọng. ………… Đến nay ……………… Đến nay …… Tường Vi tự tử bằng cách uống thuốc ngủ. ..
… Trước khi đi, nam thanh niên 17 tuổi này đã để lại một bức thư tuyệt mệnh, ngoài nỗi hoang mang về những kẻ bắt nạt học đường còn là nỗi tuyệt vọng về chuyện tình cảm độc thân. Đây là điều đã đưa cô gái vào bóng tối. Đây là điều buộc cô ấy phải chọn một cái kết đen tối như vậy … Trong âm thanh ảm đạm của tiếng kèn đám ma, tôi vẫn bị chôn vùi dưới gốc cây Tường Vi, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Lúc đầu, đây chỉ là một điểm nhỏ, và nó dần dần lan rộng, và tôi không thể dừng lại …—— ***
Bố mẹ tôi đã làm thủ tục chuyển trường cho tôi. Họ hy vọng sẽ tránh xa nơi hỗn loạn này, tránh xa ký ức đen tối về Tường Vi, và cậu con trai đáng ca ngợi của họ sẽ trở về. Nhưng tôi biết điều này là không thể. Cái chết của người bạn chí lớn như một đòn roi giáng vào mọi thành trì lâu nay tôi gây dựng, đánh tan sự lừa dối, tự cao tự đại. Tôi giống như một đứa trẻ, không mặc quần áo, yếu đuối, trắng tay và sợ hãi thế giới. Tôi không biết niềm vui là gì. Đêm dài mất ngủ khiến tôi yếu ớt. Bố mẹ đưa tôi đến bác sĩ tâm lý. Vô ích! Khi được hỏi về cách điều trị, tôi chỉ cắn môi và tránh mặt. Em sẽ không kể cho ai nghe về nỗi trống trải sâu thẳm, huống chi là đôi bàn tay ướt đẫm ôm mộng. Tôi nghĩ, nếu ngày mai tỉnh dậy và thấy mình biến thành một chú ốc nhỏ, cuộn tròn chắc chắn trong lớp vỏ rắn chắc thì hạnh phúc biết bao …—— … Tôi học lớp 12, cũng như ngày trước. Khác, ở trường mới, nơi tôi không có bạn bè, tôi hầu như không nói chuyện với ai. Thành tích học tập tụt dốc không phanh. Đầu năm học, cô chủ nhiệm yêu cầu ngay từ bây giờ, các cô phụ trách lớp cần kèm cặp cẩn thận các môn học này.chủ yếu. Nghe tin này, lần đầu tiên tôi đứng lên phát biểu ý kiến với cả lớp:
– Tôi không đồng ý!
Vị giáo sư già nâng kính và hỏi giọng tôi. Câu hỏi:
– Tại sao? – – – Tôi không muốn!
– Tôi sẽ không sửa đổi ý kiến của bạn cho đến khi bạn đưa ra lý do chính đáng.
-Tôi không muốn! -Tôi lặp lại một cách bướng bỉnh, cúi thấp đầu, tự hỏi tại sao mọi người không thể để tôi yên.
– Nếu bạn không đồng ý với quyết định của tôi, bạn có thể kiến nghị với hội đồng thành phố hoặc cha mẹ của bạn. Nhưng cho đến nay, vẫn không có gì thay đổi. Dù cô ấy không sợ nhưng tôi không còn để việc học của cô ấy ảnh hưởng đến thành tích của lớp nữa. Xin lỗi, tôi biết điểm số ở trường của bạn khá tốt-giáo viên đóng quyển sổ, ngụ ý rằng cuộc họp đã kết thúc.
– ViVi, bạn có biết Qu không?
-Đúng! -Cả lớp phó học sinh đứng dậy ngoan ngoãn trả lời.
Tôi nhắm mắt lại, nắm chặt hai tay, hóa thành một tấm màn xanh, thật lâu mới buông ra.
Sau khóa học, nhiều người nhanh chóng bỏ chạy về nhà để xe. Nhưng lớp trợ lý còn nhanh hơn. Cô ấy ném chiếc túi lên vai, đi qua các dãy xe và đứng trước mặt tôi.
– Đây là ngày gì?
Tôi ậm ừ, không đáp, chỉ im lặng tự đổ. Tường Vi vẫn không chịu thua:
– Bây giờ, mỗi tuần hai lần! Chiều thứ năm và sáng chủ nhật thế nào?
Tôi nắm lấy tay lái và nhảy lên yên.
– Học ở Vi! Lệnh đã biết nhà Vi rồi phải không? Lần trước khi chúng tôi tổ chức khóa huấn luyện Trại Hồng, chúng tôi đã đi vào thùng xe với các bạn!
Xe máy bắt đầu lăn bánh và quay nhanh hơn. Tường Vi hét lên sau lưng tôi:
– Chiều thứ năm và sáng chủ nhật! đừng quên! Tôi nghiêng người và đạp xe mà không nhìn lại. Tôi chỉ muốn yên lặng một mình, sao không ai hiểu chuyện này?
Tôi ghét học các khóa học về trợ lý! Tôi ghét Tường Vi! Ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã ghét cô ấy vô cớ! Ấn tượng đầu tiên của Tường Vi là mái tóc dài ngang lưng óng ả, đôi mắt to tròn và làn da trắng ngần. Lớp phó ngọt ngào, hay cười, nhẹ nhàng và quan tâm. Bạn bè của thầy yêu anh ấy. Nhưng mỗi lần nhìn cô ấy, tôi lại thấy tức ngực, khó thở. Tại sao tôi nghĩ ông trời bất công như vậy? Nếu Tường Vi có được một nửa những gì Tường Vi cho, cô bạn sẽ không bị đối xử tệ bạc, và cô cũng không chọn cho mình một cái kết bi thảm. Tôi nghĩ rằng màn hình trợ lý trong quá khứ rất giống với tôi. Nó quá xuất sắc! Từ nụ cười rạng rỡ đến vẻ thân thiện, cô ấy có giống tôi không? Chính xác? Chính xác? Rồi cô ấy sẽ lại như tôi, một ngày nào đó, Tường Vi cũng sẽ làm tổn thương một người bạn hơi khép mình, luôn cho rằng mình không làm gì sai. Trước đó, đã quá muộn, và không có ý nghĩa gì để hối tiếc!
… Một tuần sau, lớp phó học chặn tôi lại trước cửa ga ra .—— Tại sao bạn không đến?
Tôi cúi đầu lái xe lên Đồng Tây.
-đừng đi!
Mở rộng một cánh tay nhỏ và giữ khuỷu tay của tôi. Tôi đang run rẩy. Như một nhát dao sắc bén, hơi lạnh từ cùi chỏ chợt tràn vào tim.
-mở! – Tôi hét lên, và tôi ném mạnh.
Do quá bất ngờ, Tường Vi không kịp phản ứng, loạng choạng ngã, mất động năng, rơi xuống nền bê tông. Tôi siết chặt khuỷu tay và hít thở sâu, cố gắng ổn định lại sự kích động ngu ngốc của mình. Rất may là đã lâu nên nhà xe vắng khách và không ai chứng kiến hành vi vừa rồi. Một lúc sau, tôi nhận ra Tường Vi vẫn nằm dưới sàn nhà và không hề đứng dậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở gấp gáp và đứt quãng rõ ràng là rất đau.
– Lớp phụ tá?
Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác sợ hãi, tôi khụy xuống, gốc Vi cao bằng vỏ cam. Cô ấy nhìn tôi với một khuôn mặt nghiêng, rồi nhắm mắt lại, không nói được lời nào.
Nỗi sợ hãi của anh ngày càng gia tăng. Tôi lau mồ hôi trên trán phó giám thị. Vầng trán lạnh như băng mỏng. Vi … Vi … Vi … Em có sao không?
Tường Vi vẫn không trả lời. Nhưng từ khóe mắt cô, những giọt nước mắt trong suốt bắt đầu chảy ra, tuôn ra như mưa mùa hạ. Các bạn phụ việc trong lớp đã khóc, khóc mãi, giọng khóc đầy xót xa. Tôi điên cuồng suy nghĩ, suy nghĩ của tôi càng trở nên rối rắm, cuối cùng tôi đành phải khiêm tốn cầu xin:
– Thật là … Tôi xin lỗi! Xin lỗi, Zhong Vi!
Tường Vi đau không về nhà được. Tôi phải gửi xe của bọn trẻ trở lại trường và đưa đón chúng. Cô ấy ở phía sau tôiĐầu tôi vô cùng bình tĩnh, nhẹ nhàng dựa vào bờ vai tự tin của tôi, trông tôi mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi. Tường Vi nhẹ, nhẹ đến nỗi tôi cảm thấy đằng sau mình không phải là một cô gái 18 tuổi mà là một đóa hoa khẽ run. Đến nhà Tường Vi qua khúc cua. Phòng học phụ tá gần trường. Ngôi nhà nhỏ nhưng tốt bụng. Cửa và hàng rào làm bằng gỗ sơn trắng, cành tường vi đầy hoa hồng tinh xảo chậm rãi vươn lên, tỏa ra một chút hương thơm.
Trước khi chia tay, Tường Vi nắm lấy tay áo tôi và hỏi Nhỏ: — Đi học luyện thi với em nhé Hồng!
Tôi lại gật đầu mà không đáp lại. Tường Vi bỏ tay xuống, buồn bã nói:
– Đi thôi! Tôi biết Hồng không yêu tôi, nhưng tôi càng hận anh hơn. Nếu giáo viên hiệu trưởng biết rằng nếu bạn không đi, mọi chuyện sẽ phức tạp hơn …- Tôi sẽ không di chuyển. Tường Vi nhấn mạnh:
– Chuyện này sẽ không kéo dài mãi! Nếu thành tích của Hồng được cải thiện ngay lập tức, anh ấy sẽ không cần tôi nữa!
Cô ấy hơi nghiêng đầu, cố gắng nhìn vào mắt tôi. Khuôn mặt bé bỏng vẫn lấm tấm mồ hôi và không hề đau đớn. Tôi liếc nhìn hàng mi dài của mình và gật đầu:
– Tôi biết! Vi đang ở!
Tường Vi vẫy tay gọi tôi:
– Chiều thứ 5 và sáng chủ nhật! Đừng quên treo!
Tôi đã cẩn thận sửa lại nó theo mong muốn của bạn. Hiện thực đang được thực hiện dần dần. Từ năm 11 tuổi, các khóa học Tường Vi tổ chức 2 lần / tuần để giúp em lấp đầy những lỗ hổng kiến thức. Lớp phó học tập là một gia sư nhiệt tình và chu đáo. Nhưng bên ngoài trường, chúng tôi hầu như không nói. Bởi vì tôi vẫn im lặng, thậm chí không muốn một lần nhìn thấy mắt gái đẹp. Tường Vi là người nhạy cảm, có lẽ ít nhiều cũng cảm nhận được sự hận thù của tôi nên chưa bao giờ có ý định thế thân. Chúng tôi sẽ duy trì trạng thái này trong vài tháng. Sau đó, đã đến lúc cô giáo yêu cầu Tường Vi dừng việc dạy thêm để tập trung cho kỳ thi sắp tới. Điều ước bấy lâu nay của tôi cuối cùng cũng thành hiện thực, nhưng tôi không cảm thấy thư thái như trong tưởng tượng mà chỉ thấy lồng ngực trống rỗng, đau chứ không buồn. Đến nhà cô ấy để thu thập các bức thư tuyệt mệnh. Chọn một buổi sáng chủ nhật tương đối mát mẻ, tôi đạp xe đến phòng trợ lý. Mùa hạ đã chín, hai bên đường những bông hoa vàng không biết tên đã nở rất đẹp. Tôi không khỏi bồi hồi nhớ rằng những hàng tường vi đã kết thúc mùa hoa nở trên hàng rào gỗ trắng, chỉ còn lại vài đốm xanh nhạt e thẹn sau lớp lá xanh. Nhà không khóa, nhưng cửa đóng then cài. Tôi đứng trước cửa, nhìn vào cửa sổ phòng ngủ của Tường Vi, băn khoăn không biết có nên gọi cho bạn mình không. Tôi bước đi với đôi tay dài đẫm mồ hôi, cuối cùng quyết định rời đi, tìm ngày khác thu dọn đồ đạc. Mặt trời đã rất mạnh. Con đường trước mặt chúng tôi tràn ngập ánh sáng chói lóa, tỏa ra sức nóng đáng sợ. Lại cảm thấy bực bội vô nghĩa, tôi đột nhiên không muốn về nhà. Tôi phóng xe và tìm một góc khuất thoáng mát, tôi ngồi xuống. Tôi không muốn nghĩ, tôi cứ ngồi như vậy, nhìn chằm chằm bầu trời trên đầu. Bầu trời thăm thẳm, trong xanh và không một gợn mây. Năm ngoái, năm trước, trời vẫn xanh. Rõ ràng cùng một bầu trời dưới anh vẫn còn nhiều đổi thay, vui trong buồn, xanh, khô, tuyệt vọng. Một bức tường hoa trắng yếu ớt bị gió thổi bay và rơi xuống dưới chân tôi. Mùa hoa đã qua thật rồi! Tôi nhặt bông hoa quý hiếm đó và từ từ giấu nó vào lòng bàn tay. Cánh hoa xẹp xuống và nhăn nheo.
– Tường Vi, xin lỗi!
Hôm đó, trong góc khuất của hàng rào gỗ sơn trắng, dưới những cành cây đung đưa, có một cậu bé. .. Sắp hết lớp 12 rồi. Kỳ thi tốt nghiệp kéo dài gần một tháng, bỗng một ngày tôi nhận được điện thoại của Vi. Tôi rất ngạc nhiên vì từ khi hết thời gian đóng học phí, tôi và bạn bè hầu như không có liên lạc gì. Lớp phó hẹn tôi một cuộc hẹn. Chà, một thời gian dài cuối cùng tôi cũng chấp nhận. Chúng tôi gặp nhau trên tầng cao nhất của quán cà phê ven hồ. Tầng ba gió và lặng. Tường Vi đến trước, khuấy nhẹ ly cà phê. Tôi đứng ở cửa nhìn cô bạn chằm chằm, trong lòng chợt thấy hơi lạ. Tường Vi trống rỗng như có linh tính, chợt quay mặt về phía tôi, giơ tay vẫy chào. Cô bạn cười nhẹ, má lúm đồng tiền sâu và dịu dàng như vầng trăng khuyết. Tôi cúi đầu, không còn dám nhìn nụ cười đó nữa, lặng lẽ tiến lại gần đặt ghế xuống. Trung Vi hỏi:
– Uống gì? – – – bất cứ điều gì!
Thầy hiệu trưởng gọi hai cốc chanh dây.Tôi không bao giờ uống chanh dây. Tôi vẫn nghĩ chanh dây rất đắng và rất thơm nhưng anh không thích, ngoài vị chua chua ngọt ngọt, hương vị đọng lại trên đầu lưỡi chỉ có vị ngọt lành lạnh. Bên kia Tường Vi vẫn đang nhẹ nhàng khuấy cốc, chiếc thìa bạc đập vào thành thủy tinh phát ra âm thanh trong suốt.
– Cô tìm tôi có chuyện gì vậy?
Tường Vi ngước nhìn. Lần đầu tiên, tôi nhìn thẳng vào lớp phó học tập. Đôi mắt của anh ấy đen, long lanh và không có bất kỳ tạp chất nào. Đôi mắt ấy khẽ chớp, tỏ vẻ bối rối:
– Em sắp thi đại học nào?
Có lẽ không muốn nhận được câu trả lời từ tôi nên Tường Vi lại cúi xuống, gượng cười:
– Tôi vừa hỏi, Hồng không trả lời được.
– Nếu không có gì xảy ra. ..- Tôi bắt đầu đứng dậy—— tôi sắp đi du học-lớp sau, tiến lên, thanh âm thoáng qua như tiếng thở .—— Trong nháy mắt, môi trường đột nhiên đông cứng lại. Sau đó nó tan nhanh, nhẹ nhàng và êm đềm. Tôi nâng ly chanh leo lên, nhấp một ngụm rồi nhẹ nhàng chia sẻ niềm vui:
– Chúc mừng! —Cảm ơn bạn!
Tường Vi mở cặp, để trên bàn một cuốn sổ nhỏ. — Bạn đang sử dụng Yahoo Messenger?
-Đồng ý?
Lớp phó đẩy cuốn sổ cho tôi
– Địa chỉ trò chuyện của tôi là đây. Chúng tôi …- cô ấy hít một hơi thật sâu và tiếp tục nói chuyện -… chúng ta hãy giữ liên lạc!
Tay cầm cốc của tôi đang run. Tường Vi vẫn đặt tay lên cuốn sổ nhỏ, giọng run run như thế này:
– Vi muốn biết, Vi … có thể … có thể … có thể … là bạn đặc biệt của Hồng không?
Cách đây không lâu, nghe xong câu nói của Tường Vi, trong lòng khô cằn của tôi dường như vừa chớm nở. Nhưng trong khoảnh khắc, nhìn bàn tay gầy guộc trên bàn, hình ảnh bàn tay kia chợt lướt qua đầu tôi … Trường mầm non bé nhỏ này … chết … chết vì trái tim khô héo … Tôi nhắm mắt lại cố gắng không khóc .
– Tôi đến rồi …
Cống Vị ngẩng đầu nhìn tôi, con ngươi cũng rất mơ hồ, tay còn lại đặt lên đó, 10 ngón tay cong cong .—— Xin lỗi …- Môi nó run lên-Vi … xin lỗi … vì đã làm xấu hổ mệnh lệnh … nên … Vi … phải biết … cúp máy và ghét Vi … ghét Vi … .
– Nước mắt bắt đầu chảy. Tường Vi cắn môi định lấy hai tay lau đi, nhưng càng lau, mặt càng ướt. Trai tim tôi đang chay. Tôi chộp lấy khăn trải bàn khi cố nói:
– TuVi đừng khóc! Đây không phải lỗi của Tường Vi… không phải vậy… Vi là cô gái tốt nhất… à… Hùng không xứng với Vi… không xứng với Vi… Hùng không đáng để yêu và nhận được tình yêu từ người khác! … Gió tầng ba vẫn cuồng phong. Gió thổi bay mấy lớp bụi, để lộ ngăn kéo kín nhất trong lòng. Tôi lại ngồi vào ghế, nói đi nói lại, nói chỗ nào cũng nói hết, kẻ đạo đức giả ích kỷ trước kia, cô gái tội nghiệp bỏ đi, khoảng trống không thể lấp đầy, mỗi ngày một tuyệt vọng… Rõ ràng là tôi không ngừng nói. Có thể nói về nó cả đời. Tường Vi không làm phiền tôi, anh ta chỉ nhìn tôi một cách kinh hoàng. Tôi chờ đợi sự khinh thường nhẹ của đôi mắt đó, nhưng không, cho đến giây phút cuối cùng, nó không ảnh hưởng đến tạp chất …- Tôi không dám ngồi đó thêm một giây nào. Tôi tin rằng sau khi nghe xong câu chuyện này, mọi tưởng tượng của Tường Vi về tôi sẽ dừng lại. Từ nay, chúng ta sẽ như hai đường thẳng song song, không còn điểm chung và không còn điểm chung nữa …—— Lớp phó học tập đã im lặng từ lâu. Tôi đã nghĩ về điều đó rất lâu, cho đến cuối cùng, vào ngày bà mất, niềm an ủi cuối cùng mà bà dành cho tôi là sự im lặng bình tĩnh. Nhưng không, sau kỳ thi đại học, tôi gặp Tường Vi và anh ấy đã đợi tôi từ khi về nước. Trong ánh hoàng hôn đỏ rực, cô giáo chủ nhiệm đứng đó, nhìn tôi bằng đôi mắt dịu dàng.
– Vi Vi trầm ngâm suy nghĩ về những gì Hồng Thiên nói ngày hôm đó, cho rằng mình không đáng được yêu và được nhận. Yêu và quý. Vi biết rằng dù Vi có nói rằng cái chết của bạn cô không phải lỗi của Hưng thì Hưng cũng sẽ không tin. Vì vậy, Vi mới nói rằng, Hưng có chấp nhận hay không, cô cảm thấy mình xứng đáng hay không, Vi cũng yêu Hồng và yêu anh rất nhiều. Hồng có ai không, Vi yêu Hồng… Tôi ôm mặt ngồi thụp xuống, lần này tôi không còn cần dùng sức để những giọt nước mắt rơi nữa. Hóa ra tôi rất muốn nghe những lời này. Tường Vi tiến lại gần, không đợi câu trả lời của tôi, cậu ấy đã vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra ôm chầm lấy tôi:
– Dù chúng ta có thân nhau đến đâu, thay đổi nhiều như thế nào thì chúng ta cũng phải nhớTrên đời này, có một người con gái rất yêu Hồng và luôn mong cô ấy được sống một cuộc đời hạnh phúc … Vậy nên, xem ra để giúp Vi, Hưng đã tha thứ cho bạn, được không? Người chết không còn cách nào khác, nhưng nếu có người tiếp tục sống thì phải sống tốt! – – – tại sao lại là tôi? -Tôi nhỏ giọng rơi nước mắt.
Vi lắc đầu, có lẽ đang khóc:
– Vi không biết. Vi chỉ biết rằng hôm đó, nhìn Hùng ngồi khóc dưới cành cây đung đưa, Vi nghĩ giá như … chỉ cần Vi được ở cạnh Hùng, nắm tay Hùng thì thật tuyệt!