Đàn piano chuyển đổi và khi nhà văn đọc diễn văn

Tuy Hòa (Tuy Hòa)

– Là vốn sống của nhà văn, nhà thơ Nguyễn Vũ Tiềm đã quyết định thông qua tác phẩm guitar do nhà xuất bản Văn Học ấn hành và thử vào trường thơ. Hãy thử một lần. Dù xa lạ với thể loại không bao giờ cũ, nhưng nhà thơ Nguyễn Vũ Tiềm (Nguyễn Vũ Tiềm) đã dùng thơ để khám phá những ngõ ngách, kẽ hở của thế giới văn chương và lòng nhân ái của con người, và trải qua hai tập truyện “Tống biệt tài” và “Trinh thám”. Thời tiết nguy hiểm. Ông viết thành ba câu: “Chỉ cần người hoạn nạn có thể an ủi quá khứ / Mồ mả đều có tên riêng / Vị ngọt ngào ban đầu này, tôi ở trên môi”, ông dùng chương 32 để phân định quá khứ. 200 trang giấy in.

Bìa của bài thánh ca trường “Văn học và cô đơn”.

Nhà thơ Nguyễn Vũ Tiềm gắn bó với nghề báo đã lâu, nên sự chuyển biến thân phận của người tình đã thuộc nằm lòng. Nó đã trở thành một nỗi đau. Nỗi đau ấy không rõ ràng, không phải là nỗi đau vì bát cơm, bát canh mà là nỗi đau hành hạ của sự đau khổ, chính nghĩa và lương thiện: “Chiến tranh loạn lạc / Nhiều người lành lặn / Sao vết thương lòng đầy mình / Tác hại của con người / không có gì, những điều chưa hoàn thành … lấy lời khen ngợi làm thước đo giá trị / giá trị trung bình như số dư ròng / giá trị ảo được tôn kính như thực / tàn tật, chết lời khen ngợi / bình chọn khen ngợi và khen ngợi / cuộc sống hàng ngày Đời bạc bẽo / ca tụng văn chương rẻ tiền / không ai nói khán giả hài lòng / tự đánh mình để trở thành người đáng tin cậy / được tin tưởng mà nói / biến thành chân cầu nhẵn nhụi / trượt vào máng / cuộn lên đỉnh cao của sự khiêm tốn / Tự hào / Vết thương không chảy máu / Có phương pháp khâu lại Lịch sử đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng người, trên trang viết ta thấy biết bao dung mạo, vun vén cuộc đời vui buồn Cho nhà văn Trường ThưPhụ đề của Carnival n Tragedy là “Đêm trước Đổi mới”, nhưng còn bao nỗi niềm trăn trở mà nhà thơ Nguyễn Vũ Tiềm vẫn muốn biết. Thể loại thơ tuy chất lượng thơ thấp, nhiều văn xuôi nhưng giá trị của nó phản ánh tâm lý của các bậc nho sĩ trong nước trước đây: “Như thủ vào đồng, / Đã thay màu áo trong lòng / Liệu có thực. Một sự sáo rỗng? ”.—— Số phận và phẩm giá của một nhà văn luôn đại diện cho một quốc gia và một xã hội. Khi đọc Eluard, không thể không nhớ câu nói của Eluard: “Nhà thơ hãy trở thành một công dân có ích trong đội của mình. Thơ nỗ ​​lực để đoàn kết toàn dân.” Nhà thơ Nguyễn Vũ Tiềm đã miêu tả một góc không đúng: “Nỗi khổ tuyệt vọng một phần / Lòng nhân ái, con tàu mất tích / Những căn bệnh trơ xương, thờ ơ đã làm sạt lở hàng triệu tấn niềm tin / Mặt trời, bọt nước. Sự hài hòa và hoài bão là cội nguồn của ý thức / miền. Bạn có muốn vượt qua sự hiểu biết sai lệch về bản thân / sự thật? “Không có hộ chiếu”. Tuy nhiên, vẻ đẹp vẫn tồn tại lặng lẽ, như ngọn cỏ thường xanh, như mảnh ghép dường như biệt lập của Mây trắng muôn thuở trên đất đã khóc: “Mấy ngõ xóm làng quê nay đã bị lãng quên / Nhón gót thiên tài / Họ trở thành ẩn sĩ / Chỉ còn bóng mình là tri kỷ / Rồi bóng bỏ đi, Chạy trong bóng tối / cảm thấy cô đơn và nghi ngờ chính mình ”. Những lúc này, nhà văn phải tự phê bình mình để tâm hồn mình trong sáng hơn, sáng suốt hơn, những trang văn không bị trầm cảm, ích kỷ mà rút kinh nghiệm. Nghĩ về người khác: “Thế giới của niềm tin cá nhân có tồn tại không? Nó có gợi cho bạn nhớ đến hàng trăm vùng nợ không? Hay người lạ đã cắt tay anh? Bạn đã làm đổ máu của tôi? Đêm lạnh lẽo này.

    Leave Your Comment Here