Chiều mưa hoài
- Sách
- 2020-11-01
Em tỏa chút tình trong mưa Mưa không ngớt giọt nước dài Nếu mang cả nỗi nhớ vào cả dĩ vãng, giọt mưa nào có thể đến được bờ biển xưa?
Bây giờ biết rằng tôi không nhớ tôi! Tím lạnh lùng, còn vuốt từng cành? Buồn, một tiếng sáo mỏng như lụa
Em đợi anh trong đêm mộng mị Cây nhỏ đắm say phố xá rơi nhẹ trên lá buồn, tan giấc mơ hờ hững!
Nhớ những khoảng thời gian đẹp đẽ mà em từng giả vờ phớt lờ Anh sẽ không bao giờ nhìn lại Em cũng hiểu nội tâm tê tái Người quản đường yêu một đóa hoa lài
Nhớ những khoảng thời gian tươi đẹp em đã từng giả vờ như không phải chính mình mang đến Nơi góc khuất, đời ta đi, tình ta không còn, mưa đơn phương-nhỏ bé, từng là ban công vắng, đôi bàn tay sợ hãi tìm một cái bắt tay, trăng rằm, mây u ám
nhớ về những êm đềm ngày xưa Thời gian, tôi không nhận những thứ nhỏ nhặt tôi mang đến Baihuan vào buổi chiều, tạm biệt, j hơi buồn, tôi vẫn nhớ những thời gian tốt đẹp! Tình yêu trong trắng như sương trên lá.
Mười năm không có tin tức, có lẽ em mới có được niềm vui mới được nắm tay anh, cuộc sống luôn là như vậy! Tôi bây giờ đã có nhà riêng của mình
Tôi bây giờ có một sứ mệnh thiêng liêng, tuổi thơ, vũ khí với những kỷ niệm xưa cũ bị dồn vào một góc, tôi sẽ không mở!
Ngày xưa lòng đố kỵ không phải như vậy! Quen anh này nọ, ai mà chẳng buồn lòng lang thang, ai chẳng nhớ ai! HCM, ngày 26 tháng 12 năm 2013