Nguyễn Du và thành Thăng Long

Cuộc đời của Hoài Nam-đại thi hào Nguyễn Du (1766-1820) không bao lâu mà ông đã đặt chân đến nhiều nơi trong nước và cả hải ngoại. Hầu như tất cả các vùng ngay lập tức đều để lại dấu ấn trong bài thơ. Tuy nhiên, lâu đài Tanglong nơi ông sinh ra và sống rất kỳ lạ, nó không để lại dấu vết như vậy trong các bài thơ của Ruan Du: Cho đến nay, không có bằng chứng nào cho thấy Ruan Du viết rằng ông đã trở thành một nhà Đường vào khoảng năm 1786. Mãi đến 30 năm sau, sự việc mới xảy ra: năm 1813, Nguyễn Du được thăng Cần Chánh, học sĩ và được bổ nhiệm làm sứ thần nhà Thanh. Thăng Long lúc này mới trở thành sân khấu sứ mệnh của mình, đến nay Thăng Long cũng để lại cho mình những bài thơ riêng, và viết bốn bài về phong tục “Bắc Âu” trên đất liền. Có thể nói, do đến muộn nên Đường Long và Nhiếp Du vốn là Đường Long mang đầy hoài bão quá khứ và tình cảm hiện tại.

Theo Ruan Han Han Shi Du (NXB Văn học), 1978), bốn bài đầu tiên của tập tục Bắc Âu ở Trung Quốc đại lục là: Trồng thành hôn thê (Tang Long’s Plowman’s Song, Tang Long’s Two Songs and Old Nguyên tác của Ngộ Không) (Gặp lại ca ca xưa của ta). Chơi bài “Bài ca đình xưa” thấy lại nơi đây bồng bềnh / Lòng bể nghiêng nước ngăn / Bông sen tàn mà lụa còn vương / Lấy chồng nghe ba con / Áo mỏi ”(dịch từ Phạm Khắc Khoan và Ngô Ngọc Cẩn) Theo quan điểm của Ruan Du, sự khác biệt giữa cái cũ và cái mới của những người mà ông từng biết nổi bật ở hai màu: hồng cho tay áo (hồng cho văn chương uyển chuyển) và trắng cho đầu (đầu Rất trắng)) Sự khác biệt giữa tuổi trẻ và tuổi già, sự khác biệt giữa tuổi già và mạnh mẽ. Suy cho cùng, giảm cân theo thời gian cũng là lẽ thường tình.# 417; đã chỉ ra ở dòng đầu tiên của bài thơ rằng điều này thật khó hiểu. Do đó, chất thải không còn là sự phân hủy tự nhiên nữa: nó là con người bị nghiền nát bởi môi trường. Ở câu cuối, hình ảnh tiếng hát “ba đứa trẻ” của người con trai trong “chiếc áo cũ” (y xưa) đầy chua xót và thương cảm: chiếc áo này là nỗ lực phục hồi tuyệt vọng, một lần nữa cho quá khứ vàng son. chế giễu. Trước món quà bi thảm.

Hình minh họa của Amy. Thăng Long xưa của Nguyễn Du còn táo bạo hơn. Xưa, hình ảnh thiếu nữ đánh đàn là: xuân năm bảy sắc / ánh hồng trên mặt hoa / não người rất ngà / năm cung đàn trên đàn ”( Hoàng Tạo dịch) Điều đặc biệt ấn tượng là nó có tác động đến khách khí của các tướng Tây Sơn: “Tây Sơn, tiếng quan / Quên tan tiếng gà / Đánh nhau giải trái / Có tiền thì xuống bùn / Vua thua một kẻ tự phụ / Chàng trai trẻ Ngũ Lang bảo: “(Từ bài thơ này có thể dễ dàng nhận ra người mê võ thuật.) Đây chính là cách cô vũ nữ thoát y xấu xí chết đuối:” Buổi tối, Một chàng trai thấp bé / tóc bạc phơ, mặt mày gầy gò / lông mày hờ hững / tài hoa ai biết đất này. “

Nguyễn Du ngậm ngùi tiễn đưa nàng Cám mất tích:” Giọt nước mắt ân tình ướt áo. “Rồi ông bày tỏ nỗi lòng với thiên hạ:“ Ngành tang biển thâm nhập / Vương quốc thế gian đã trở thành kẻ dối trá / Di sản Taishan / Người thừa kế / Làng Múa còn trơ xương ”. Đàn ông, có nhiều người thích đàn, nhưng nay chỉ còn lại một mình Cô Tấm tuy là phế tích nhưng trước mặt phù dâu vẫn tồn tại, còn nhà Tây Sơn hùng mạnh là thế, nhưng hóa ra tàn nhẫn. ,Ví dụMột khoảnh khắc ngắn ngủi của quyền lực trong cõi người. Mối liên hệ giữa vận mệnh của một người và vận mệnh của một triều đại đã được vẽ ra. (Sự tương phản giữa được / mất càng nổi bật trong nguyên tác văn học Trung Quốc: Tây Sơn thừa tự từ cõi chết, và CaVũ không phải cùng một người. Nếu chỉ dựa vào kinh điển, đây sẽ là một suy luận tùy tiện. Cảm xúc và sự hối tiếc của triều đại Taishan có thể chỉ được coi là ấn tượng tuyệt vọng và bi quan của Ruan Du về tình cảnh của những con người nhỏ bé và những nỗ lực tuyệt vọng của con người. Kinh nghiệm bi quan, ở Nguyễn Bundu (N.), chính ông là người đóng đô Thăng Long (Thăng Long) và NguyễnDu (NguyễnDu), hai bài Thăng Long do ông viết. Lúc đó, Sứ Phú Xuân sắp đi Khi Mục Nam quan dừng lại ở ThăngLong ở ThălongLong trước đây, nó hiện rõ Tân Đài Loan: “Thiên niên ngã ngựa ndarin / Tiên sinh khởi nghĩa tiền nhân ng / Đối mặt với giông tố mới hiểu được vẻ đẹp / Thiếu siêng năng quyết đấu” (đã từng là đường đường chính chính Những ngôi nhà to lớn trong thành phố / vành đai thị trấn mới mất đi cung đình xưa / gái đẹp ngày nay đều dắt theo con cái / những người bạn hào hiệp thuở thiếu thời nay đã trở thành cố nhân-dịch từ Phạm Khắc Khoan và Ngô Ngọc Cẩn sang Tăng Long Bài thứ hai, liên danh thứ nhất, thứ hai là: Thành mới chiếu trước / Thăng Long vẫn là kinh đô xưa / Đường ngang dọc đã mất dấu xưa / Tiếng sáo cũng chênh vênh, hỗn tạp. Có lời dịch mới của Vũ Mộng Hùng và Trần Thanh Mại.) – Dễ dàng nhận thấy trong hai bài thơ này, ánh mắt của Nhiếp Du đối với Thlong luôn là một cái nhìn, luôn luôn giữa xưa và nay Có một kết nối. Cũ và mới:Một bên là các chữ “tân” (tân thành, tân thanh), một bên là các chữ “cố” (cố cung), “lão” (tuổi trăng), “lão” (đế quốc cũ, câu chuyện). . . Vẫn là một quốc gia nằm ở Thăng Long, nhưng trông giống như bất kỳ quốc gia nào khác ở Thăng Long. Bởi vì mọi thứ đều khác nhau, cái mới thay thế cái cũ, và cái mới trộn lẫn với cái cũ. Lâu đài, đường xá, nhà cửa thậm chí cho người sử dụng, giờ hết Tang Long không thể không để đặc sứ Nhiếp Du nhớ lại quá khứ Tang Lang, là Tang Lang của ông Khưu ở Xuân Quận công Nguyên. Giữa Thăng Long này, Thăng Long này, giữa ông Đồ Chiểu với ông đồ trẻ tuổi cụ Đồ Chiểu và cụ Nguyễn Du đã có một thời kỳ biến động mà đồng đạo không thể tưởng tượng nổi: kẻ sĩ kiêu ngạo, Nueyen Huệ diệt Tống Tây. Quân Lưỡng Quảng Trịnh của Tôn Sĩ Nghị càn quét đánh tan Tây Sơn, rồi vương triều Tyson sụp đổ trước quân Gia Định. Điều phải nhấn mạnh lại là nỗi nhớ về quá khứ của Nguyễn Du trong hai bài thơ này. Không liên quan đến bất kỳ triều đại nào. Đối với anh, quá khứ chỉ đơn giản là … quá khứ là thời gian trôi đi, không thể thay đổi, điều đó chứng tỏ rằng trước những thay đổi lớn lao, con người thật nhỏ bé và bất lực. Trong tứ thơ Đường Long do Nhiếp Du sáng tác, xuất hiện một mái đầu bạc: “Nan He Kui đệ nhất bạch hoàn” (Tôi từ Nan He về, cả người đều trắng) , Đây không phải là ngẫu nhiên. -Long lâu đài giả ca), “Bạch đầu xem Tàng Long” (Âm đầu cũng có thể xem cảnh trong Đường Long-Tàng Long I), “Egret Head’s Own Family” (Tóc ta cũng-Tam Long II), “Những mái đầu bạc trắng yêu nhau.” Yintou: già nua, mệt mỏi, bị bỏ rơi, bơ vơ trước tang tóc!

Ở một khía cạnh nào đó, có thể nói không có thời gian nào được sống ở Thăng Long và đắm chìm trong không khí văn hóa # 7845Là kinh đô của đế quốc, chúng ta sẽ không thể có được một vị Quan Du tài năng và sành sỏi mà chúng ta biết qua thơ chữ Hán và văn học chữ Nôm. Đến lượt Nguyễn Du (Nguyễn Du) cũng trả Thăng Long (Thăng Long) bằng lời của mình. Bốn bài thơ mở đầu của tập “Hành khúc xanh phương Bắc” thể hiện một con rồng đang bay lên rất đẹp: vẻ đẹp của buổi chiều tà, vẻ đẹp của lá vàng, vẻ đẹp của hoa rơi, vẻ đẹp của màu sắc hỗn tạp …

(Nguồn: Dân trí )

    Leave Your Comment Here