Vui mừng!
- Sách
- 2020-11-02
Nguyễn Thị Thu Hiền- (Cưới anh đi nhé, Phần 24) -Trời xưa, thượng đế tạo ra Adam không phải để dạy anh hy sinh một phần xương sườn của mình cho người phụ nữ mình yêu. Trên thực tế, Chúa tạo ra Adam để khiến nhiều người chơi tất cả các trang phục trong một vòng tròn. Lúc đó ngoài Chúa có rắn ăn trái cấm còn có ma quỷ nên anh thiếu một chân. Rất hạnh phúc. Sau đó, Chúa tạo ra Adam để phun những người đang chạy ở Mỹ, thu thập xe tải, đi chơi với cây và đập vỡ những bong bóng màu hồng mỏng manh. Còn nữa, người phụ nữ anh yêu cũng khóc. Nó tình cờ ở phía bên kia. Tôi không biết nó bắt đầu từ khi nào, chỉ biết rằng anh là người số một. Tết năm nay, cuộc cạnh tranh về kinh phí dường như đã lùi dần về góc bếp. Việc tiêu dùng dễ dàng và những thứ khác cũng có thể khiến hai vợ chồng thoải mái hơn khi xem Tết. Nhưng … Tại sao cuộc sống luôn có những lời nói, nhưng điều này có đúng không? — Nếu tiền được trả lại, bạn có muốn quay lại không?
Bạn không tìm thấy nó? Đúng.
28 Tết …
– Bạn nghĩ tôi là gì? Nó là một con bù nhìn? Nhờ anh mua mà em không nghe?
– Nhưng tôi thích cái lò này. Nó thú vị, hơi tốn kém và quan trọng là phải có nhiều tính năng.
– Bạn biết phải nói gì. Mặt hàng không thể bán quần áo cô ấy đang mua. Cô đã bị người bán lừa rồi .—— Quên đi, cô rất bảo thủ. Thật là nhàm chán.
– Tại sao lại ngốc như vậy?
– Nếu bạn tiếc tiền, hãy làm như vậy. Vì vậy, bạn biết họ không thể bán nó? Đây là sản phẩm của Sanyo, không phải hàng Trung Quốc.
– Đúng là đồ ngốc .—— Đúng, đúng vậy. Tôi biết nếu bạn không nói điều đó. Tất nhiên, tôi thật ngu ngốc. Em thật ngốc nên đã lấy anh.Bầu dục; …
Sau một hồi vật lộn, anh ta bỏ đi. Hãy để tôi đứng và được bao quanh bởi lò vi sóng. Thôi, sau một năm cố gắng, thấy mẹ già yếu, muốn mừng tuổi cha mẹ, cha mẹ đã sinh ra một cái lò để rảnh tay. Thấy lò vi sóng mới có thêm chức năng hầm bắp rang, pizza và rau củ nên mình dính luôn. Và bạn đã không. Anh ấy muốn mua cùng một cái lò nướng ở nhà. Và, bất kể tôi nói gì, anh ấy cũng cho rằng tôi không biết rằng tôi thật ngốc. Sao không biết tự hào. Hay tặng quà cho bố mẹ vợ để khiến anh ấy như vậy? Tôi chợt nghĩ: Nếu ngay từ khi yêu anh ấy đã nói những điều này thì thật tuyệt vời biết bao, tôi sẽ sớm tỉnh lại và lấy một người đàn ông khác. Bây giờ chúng tôi kết hôn, chúng tôi nhận ra rằng đã quá muộn. Mong muốn tiến tới, ít nhất cũng có một đời chồng trên lý lịch. Quay đầu nhìn lại, bây giờ có nhiều người hòa thuận hơn với gia đình mình? gì! Hôm nay, tôi quyết định trở lại lò nướng để mừng tuổi mẹ. Từ ngày lấy chồng, năm nào tôi cũng được mừng tuổi mẹ. Năm nay khôn, mẹ nào khéo dành dụm, mừng lò dò, cứu anh! Chỉ có thể dùng nước để trả tiền điện.
Loại tiền tệ mới được phát hiện: “Bạn không cần hai phụ nữ và một con vịt, bạn chỉ cần một người đàn ông, một phụ nữ và một chiếc lò vi sóng. Bây giờ đây là một khu chợ.” .
Nó là gì? ở ngoài. Đột nhiên bên trong, cái tôi của tôi trào lên một cách kiêu hãnh. Mẹ ơi, con cũng tự hào về mình lắm mẹ ạ!
. ..
Niềm vui chẳng tày gang khi 6h chiều chuẩn bị đóng cửa hàng để về đậu đỏ lười nhất quả đất thì bị bạn bè của anh ấy đến mua quần áo, từ lúc hờn dỗi anh ấy. Đã không trở lại cửa hàng để tham gia nơi anh đã đi trong kỳ nghỉ lễ hội mùa xuân.Đôi khi khác với phụ nữ, rất dễ giận. Với anh, hôm nay tôi phải đến muộn nửa tiếng.
– Bạn quay lại để chăm sóc con trai của bạn. Tại sao bạn luôn tự hào về chúng tôi? Trời ơi, chẳng có cái Tết nào 28 tuổi mà khổ như tôi mà chẳng lẽ anh ấy lại bỏ cuộc như vậy sao? Tại sao con lại là đồ khốn …—— Ngay khi cửa mở, tiếng chửi rủa của mẹ anh lao thẳng vào cửa như một cơn lốc, át đi tiếng xe máy lăn bánh bên hông xe. Hãy tắt máy và làm cho mẹ thề thật sinh động và sạch sẽ. Tôi lầm lũi dắt xe vào sân như một con chó không tìm thấy. Nỗi buồn trong lòng tôi lại ùa về khi đi siêu thị giữa trưa. Con trai tôi đang chơi ở đây. Tôi đã ở lại cho đến cuối, nhưng tôi đã bỏ lỡ nửa giờ. Tôi là tội phạm lớn nhất. Mới hai ngày trước còn ở nhà chăm con nhỏ để cô ấy nghỉ ngơi, hôm nay cô ấy quên mất. Tôi định mở miệng báo tội mẹ. Nhưng chợt nhận ra rằng cô ấy sẽ chiến đấu. Phận làm con gái tội nghiệp. Im đi và chơi ở nhà. Bản thân người mẹ cũng rất vui. Khi chúng tôi trở nên giàu có hơn, mẹ tôi sẽ trở nên quý giá hơn. Nhưng trong lòng vẫn gào thét: Oan gia không công!
Hongdou mừng rỡ hét lên trong nhà, giơ hai bàn tay xinh đẹp lên xin mẹ ôm tôi, để tôi quên đi sự mệt mỏi và những thứ nghẹn trên cổ kể từ khi cửa phòng được mở ra. Tôi vác hạt đậu lên lầu, trốn khỏi tên thanh tra trông như cái trống đằng sau, tôi đóng cửa phòng, lấy điện thoại ra bấm.
– Em yêu, về nhà ngay. Mẹ mắng con như vậy .—— Về muộn rồi à? Đã nói đi sớm mà không nghe. Tôi không biết phải làm gì. Nhìn tôi chứ còn gì nữa …—— Lòng tự ái của anh chàng vẫn chưa nguôi ngoai. Anh ta dường như vẫn đang nói chuyện điện thoại, không nói nên lời và không cần một trái tim đang đập để chỉ đường. Nhưng tôi biết nếu nghe thì phải trả tiền điện thoại của Viettel và khóc vì nhớ. Tóm lại: dừng lại. sạc đầy. & # 272. Một ít phí viễn thông. Giúp rất nhiều tức giận trong tôi.
Ngồi trên giường mà lòng nặng trĩu. Tôi không biết phải làm gì. Cô ôm lấy đầu gối của đứa trẻ, nhìn chằm chằm vào người mẹ, mở to mắt, rồi xoa ngực như một đồng minh tiền tuyến. Con yêu, điều này đủ để an ủi con.
Rất nhiều lời nói khiến tôi có cảm giác như bị ai đó bóp vào một hố nước lạnh. Nhưng đậu đỏ, không cần phải nói, chỉ đôi mắt và bốn chiếc răng sữa đó thôi đã khiến tôi không thể gượng dậy được. Tôi nhìn mình bằng đôi mắt của mình, như thể nói rằng tôi là cả thế giới của anh ấy. Anh ấy cần tôi che chở, và chỗ dựa vững chắc của mẹ. Người già nói đúng: có con mới hiểu cha mẹ. Tự dưng tôi nhớ mẹ quá. Nhớ đến ngày kỉ niệm lễ tốt nghiệp, cô vẫn vuốt ve một chút mẹ và không bị mẹ chế giễu hay cười nhạo. Bây giờ ở đây, gần hai năm vẫn chưa rõ tung tích. Ai sẽ bắn anh ta mà không bảo vệ con mình? Tôi đã cười .—— Tôi vừa cười vừa khóc)
tiếp tục …