Đàn piano chuyển đổi và khi nhà văn đọc diễn văn

Tuy Hòa (Tuy Hòa)

Dựa vào cuộc đời cầm bút, nhà thơ Nguyễn Vũ Tiềm (Nguyễn Vũ Tiềm) quyết định thử sức vào trường thơ qua tác phẩm Tiếng đàn đăng trên ấn phẩm Văn học . Dù chưa quen với thể loại này từ lâu nhưng nhà thơ Nhiếp Vũ Tím đã dùng thơ để khám phá những ngóc ngách của thế giới văn chương và lòng trắc ẩn của nhân loại, và thử sức với hai tập “Tình yêu và Tài năng”. Thời tiết nguy hiểm. Anh dùng ba câu: “Lúc nào hoạn nạn có thể chạm vào đôi mắt xưa / Đặt tên cho đúng từng nấm mồ / Vị ngọt ngào ban đầu này, ta kề môi.” Câu này dùng ba câu. , Ông đã sử dụng 32 chương để xác định quá khứ. 200 trang giấy in.

Bìa bài hát Quốc ca của trường “Vang bóng một thời”. Nó đã trở thành một nỗi đau. Nỗi đau này không rõ ràng, không phải là nỗi đau của bát cơm, bát canh, mà là nỗi đau của một trái tim lương thiện bị hành hạ: “Chiến tranh / Nhiều người lành lặn / Sao giờ tôi no / Tổn thương do con người và con người gây ra / Đã qua đi, những điều chưa hoàn thành … Sử dụng lời khen ngợi làm thước đo giá trị / Giá trị trung bình làm phương pháp cân bằng / Giá trị ảo được phóng đại như thật / khuyết tật và dần biến mất lời khen ngợi / Gặp gỡ biểu quyết khen ngợi / khen ngợi / Cuộc sống ngu ngốc hàng ngày rải rác bằng đời viết / Khen chê rẻ tiền / Không ai nói khán giả hài lòng / Người tán thưởng là người đáng tin cậy / Người được tin cậy, người ta lè lưỡi nói / Người chặt bóng nhẵn / Vào Lăn trong rãnh nhỏ / để chiều cao khiêm nhường / tự hào về mình / vết thương không chảy máu / có đường khâu lại để lại dấu ấn cho người viết Nhìn trang viết thấy đời vui buồn. Cách thai nghén và tu dưỡng đối với người cầm bút Trường ThưPhụ đề của Carnival n Tragedy là “Đêm trước Đổi mới”, nhưng bao nỗi lo khiến nhà thơ Nguyễn Vũ Tiềm vẫn thấy lạ. Chất lượng thơ trong trường ca chưa cao, còn nhiều bài văn xuôi, nhưng giá trị của nó phản ánh tâm tư của các bậc nho sĩ trong nước trước đây: “Như thủ vào đồng / trong lòng đã đổi màu áo / có thực đâu. Một sự sáo rỗng? ”

Số phận và phẩm giá của một nhà văn luôn đại diện cho một quốc gia và một xã hội. Khi đọc Eluard, không thể không nhớ câu nói của Eluard: “Nhà thơ phải là công dân có ích trong tập thể của mình. Thơ phải đoàn kết mọi người”. Nhà thơ Nguyễn Vũ Tiềm đã miêu tả một góc lệch lạc: “Khổ nỗi tuyệt vọng một phần / Lòng tốt thì tàu mất tích / Bệnh trơ trơ ra làm lở ngàn đời, trừ nắng, rêu và Ngoài tham vọng, cảnh giới của ý thức / hiểu biết về bản thân / sự thật có phải vượt qua? “Không có hộ chiếu.” Tuy nhiên, vẻ đẹp vẫn lặng lẽ tồn tại, như cỏ xanh vĩnh cửu, như mây trắng vĩnh cửu ở vùng đất tưởng như hẻo lánh và Khóc: “Cũng có mấy góc làng bị lãng quên / những bậc đế vương tài hoa / họ trở thành ẩn sĩ bất đắc dĩ / chỉ có bóng mình là tri kỷ / rồi những bóng đen cũng ở trong bóng tối / lẻ loi một mình”. Đó là thời đại mà nhà văn tự phê bình để tâm hồn trong sáng hơn, trí tuệ cao hơn, trang viết rõ ràng hơn, thay vì lo lắng về thân phận thấp kém và ích kỷ, nhà văn đã học cách nghĩ về những điều khác: “Đó có phải là thế giới của niềm tin cá nhân?” Nếu bạn chỉ nghĩ đến hàng trăm trường nợ? Hay là người lạ bị cắt? Để tôi chảy máu vào ban đêm vì lạnh này. “

    Leave Your Comment Here