Nhà thơ Phạm Tiến Duật lưu lạc cùng số phận
- Sách
- 2020-11-10
Lê Thị Thanh Bình
Phạm Tiến Duật (Phạm Tiến Duật) mặc áo phông màu đỏ bên ngoài quần tây đen, trang phục của anh ấy luôn có màu sắc khác thường. Một lần nữa, tôi không thể cảm thấy nó.
“Bạn không có gì trong cuộc sống của bạn. Mọi thứ mà trời biết” (thơ nước ngoài)
Nhà thơ Fan Tianda.
Nhiều lần, thật nực cười khi tôi từ chối tham gia với một người gầy, một học trò và nhà thơ Phạm Tiến Duật (Phạm Tiến Duật) hình ảnh hơi “ủ rũ”. Rất nhuần nhuyễn trong những bài thơ chống Mỹ nổi tiếng: Phong độ em gái yêu; Hàng xe không kính; Trường Sơn, Changshantai. Tên tuổi của những bài thơ này nổi tiếng đến mức không ai còn nhớ đến quá khứ và tôn thờ họ như những anh hùng trên chiến trường.
Tôi có cơ hội đọc tạp chí của anh ấy sau đó. Qua suy nghĩ và ngẫm nghĩ, tôi càng ngạc nhiên hơn bởi một nhà thơ nổi tiếng thời chiến mà một học giả thông minh lại dẫn đầu một nhà lý luận phê bình. Trong “trang tường thuật nhỏ”, hãy nhớ rằng mỗi tác phẩm là một thông tin khổng lồ. Càng đọc, Phạm Tiến Duật càng thông minh, ý tưởng sắc bén, ngôn từ bùng nổ và nhiều kiến thức ẩn sau những trang sách khiến tôi phải nể phục.
Tuy nhiên, trong giới văn nghệ sĩ và nhiều người đáng trân trọng, bạn bè văn nghệ nói nhiều về Phạm Tiến Duật vì ông sống ở hiện tại. Khi sinh ra Phạm Tiến Duật, sứ mệnh của ông là lập nên một biểu tượng của lòng quả cảm trong chiến tranh. Đây không phải là lần đầu tiên tôi nghĩ rằng mọi người thường nhận xét và đánh giá người nổi tiếng. Nhưng với những nhà thơ như Pan Tiandu, những người đã chinh chiến nhiều năm, tôi cảm thấy hơi sốt ruột. -Có lẽ tôi không biết gì về nhà thơ Fan Tianda. Cho đến ngày mà nhiều phương tiện thông tin đại chúng đồng loạt hô vang: “Fan Tian bị ung thư phổi”. Sau khi được các bài báo chia sẻ và chia sẻ chóng mặt là những câu chuyện bàn tán xôn xao. Ngay cả khi người ta nhắc đến bi kịch, nỗi đau và thậm chí cái chết, tôi vẫn cảm thấy họ vẫn hoài nghi về mọi thứ, ngay cả những cảm xúc chân thành nhất. Họ sợ bị lừa dối bởi cảm giác này. Bây giờ, ngày giỗ đầu của nhà thơ lục bát tài hoa, và ngày giỗ đầu của biết bao nhà văn, nhà thơ Hòa Vang, mới đây Trịnh Thanh Sính đã thu xếp bút lông lên trời nghiên cứu. .. Nay Phạm Tiến Duật lâm trọng bệnh. Tôi nghĩ nếu không viết về anh, sợ bỏ lỡ giây phút hiếm hoi, tôi sẽ có cơ hội tiếp xúc với thi sĩ Trường Sơn. Điều quan trọng nhất là tôi muốn tìm câu trả lời của một biểu tượng văn học tại một thời điểm.
Pô Vaima (Đức) – Ngõ Văn Chương (ngõ Văn Chương) không có số, phía dưới mấp mô. Đây là nơi ở riêng của người bạn anh chọn dừng chân sau bao cuộc phiêu lưu của số phận. Tôi bắt đầu nói với Phạm Tiến Duật những câu hỏi vô bổ và vô bổ về chân dung của ông, càng nói chuyện với ông, tôi càng thấy tự do và càng lạc lõng, chẳng thấy đâu cả. Tôi mệt mỏi với yêu cầu của anh ta. Phạm Tiến Duật cho biết rất khó. Cơn đau trong cổ họng khiến anh ấy mất đi giọng nói, và anh ấy đã kiên nhẫn dành nhiều giờ để giúp tôi làm việc.
Sau đó anh ấy cũng bối rối và bối rối như tôi vì anh ấy không biết phải nói gì. TÔI. Cuộc sống của anh ấy? “Có Chúa mới biết.” Anh cười nói. Sau khi nhớ lại quá khứ, Fan Tiandu nói: “Cuộc đời tôi là một cuộc phiêu lưu, số kiếp là như nhau. Từ khi còn rất nhỏ, 10 cây số đường trường đã gieo mầm mống trong tim tôi.” Hãy phiêu lưu đây. “Hồi cấp 3, mình thuê trường Hongwu-Fu Shou học, mỗi năm học mấy buổi, mượn sách đọc sách ở gần Thư viện tỉnh thế nào. Mình ở Phạm Tiến Duật từ ngày đó, đây là dấu ấn của một loại Một cách sống đáng kinh ngạc, một cách sống đáng kinh ngạc. Cuộc phiêu lưu này có cơ hội trở nên mạnh mẽ hơn trong quân đội, đào tạo ra những giáo viên tương lai tham gia vào cuộc chiến khói lửa, Phạm Tiến Duật đến từ trường Đại học Sư phạm.— Phạm Tiến Duật gia nhập Tiểu đoàn 24 của Bộ đội Tây Bắc, anh được điều động về Cục Quân vận – Tổng cục Hậu cần vì thích xê dịch, đi lại. Phạm Tiến Duật (Phạm Tiến Duật) đã trang bị cho bộ đội của mình một chiếc xe đạp quý, và gia đình đã mua cho anh một chiếc xe đạp. Trước khi vào trận, chiếc xe sơn xanh ghi hai chữ chống Mỹ trên khung nên với chiếc ba lô con cóc, Phạm Tiến Duật quăng chiếc xe đạp lên thùng xe rồi chở theo đoàn xe. Hàng hóa lang thang và đạn dược được chất lên chiến trường.
Từ đây, giao tranh tiếp tục lan rộng đến những nơi ác liệt. Bắt đầu từ Binh trạm 10, rồi Binh đoàn 11 Nghệ An, rồi Binh trạm 12 Quảng Bình… Lúc đó chỉ thị thành lập tổng cục cao cấp gọi là sở chỉ huy cấp cao 500 rồi sáp nhập. Với Bộ Tư lệnh 559 – Bộ Tư lệnh Trường Sơn, Phạm Tiến Duật nghiễm nhiên trở thành người lính Trường Sơn, chỉ biết lang thang trên tiền tuyến. Phạm Tiến Duật cho biết: “Tất cả hồ sơ, số hiệu của tôi để ở bộ giao thông vận tải. Tôi chỉ bị ngã ở phía trước, không biết lái xe. Tôi chỉ đi xe đạp với các chiến sĩ giao thông. Tôi đi công tác không có ai đi theo, chỉ có một mình tôi. Đi, tôi theo lính ra trận.
Khi vào trận, tôi đậu xe đạp giữa dân chúng, vì làm việc phóng túng, kỷ luật lại kỷ luật nên tôi bị loại. Ngoài thời gian chờ kết nạp đảng viên, sau khi về Chi hội Mỹ thuật, tôi bắt đầu được xét kết nạp lại — nhóm này gồm 4 người, tôi, Thi, anh Tế Hanh và anh Đinh Thắng Định vào sâu trong nam chia làm hai tốp. , Phía Tây Nam là anh Thi và anh Định, tôi và Tế Hanh ở Củ Chi, sau đó lại ra Buôn Mê Thuật và vào trung tâm thành phố Hành Sài Gòn. “Theo Phạm Tiến Duật thì chuyến đi khá dài và giải phóng. Sau khi lang thang ở Saigon Fantian D Ute hơn sáu tháng, anh trở lại đơn vị ban đầu của mình. Những ngày lang thang ở Sài Gòn, Phạm Tiến Duật ở với nhà văn Lê Tất Điều và Trịnh Công Sơn, quê hương của nhà văn Nhật Tiến. Lúc này, Phạm Tiến Duật (Phạm Tiến Duật) đã gửi tặng Khánh Ly một bài thơ.
Học xong 4 năm đại học, Phạm Tiến Duật (Phạm Tiến Duật) lên chiến trường, 14 tuổi được phong quân hàm trung úy. Mặc dù có những thay đổi nhỏ về nhiệm vụ và trách nhiệm, anh vẫn làm việc tại Hội Nghệ thuật và Nghệ thuật Việt Nam từ đó đến nay. Anh tiếp tục đi bộ rất nhiều, quay trở lại nơi anh đã đặt chân, đến nơi anh đã rời đi trong trận chiến. Anh nói rất nhiều, bày tỏ tình cảm chân thành và sống một cuộc sống tốt đẹp nhất ở mảnh đất mình đang sống.
Trước khi lâm bệnh, Phạm Tiến Duật là chủ tịch 20 tuổi của IMF. Lang thang trong cuộc đời thực và cuộc đời văn chương của nhà thơ Phạm Tiến Duật. Không ai thúc đẩy anh tham gia vào cuộc phiêu lưu này, nhưng đây là cuộc sống của anh, và văn học cũng vậy. Phạm Tiến Duật tìm kiếm sự cân bằng cho những thiếu sót của mình. Đi bộ, vận động, vận động là để tìm lại sự cân bằng của sự thiếu hụt này.
Phạm Tiến Duật bế con chó con quỳ xuống. Vào một buổi sáng mong manh, dường như mọi thứ đều không có thực, mọi thứ đều biến mất, chỉ còn là tiếng rạn nứt của cuộc sống thường ngày, Phạm Tiến Duật day dứt đau đớn, như chưa từng trải qua. Bất kỳ nỗi đau thể xác nào khác. Ngoại trừ cái chết, anh ấy không có khó chịu, đau đớn, mơ hồ, anh ấy giới thiệu cho tôi chính cuộc sống, trải nghiệm của một người đã từng sống.
Theo cuộc sống của anh ấy, điều này là mất cân bằng và giành lại sự sống. Tập thể dục đã khôi phục lại sự cân bằng. Bất lợi chính là sự mất cân bằng trong đời sống tình cảm. Anh viết “Trường Sơn Đông” – “Trường Sơn Tây” vì thiếu nhau, và “Đuốc” vì thiếu hỏa lực và không đủ ánh sáng. Bài về người con gái Thạch Kim của ông, nhưng có thêm bài Thạch Kim, sau này trở thành “Thạch Nhơn”… Nhưng đến nay, sau những lần phiêu bạt cùng số phận với văn chương, tôi đến với văn chương phiêu bạt rừng núi và buộc phải quên. Tài liệu trên trang tìm kiếm và sưu tầm tài liệu giữa rừng cổ thụ. Sau đó, bắt đầu với tư cách là một nhà văn tại Jungle Center, Fan Tianda trở lại với văn học cổ điển.
Fan Tianda bắt đầu với văn học cổ điển Việt Nam, và luôn chấp nhận rủi ro với bạn bè của mình. Đến Hoa Kỳ. Nhạy cảmBạn có biết rằng số phận của tấm bạt này là chuyến phiêu lưu cuối cùng? Phạm Tiến Duật cười nhẹ. Anh cho biết: “Liệu cuộc phiêu lưu này có chinh phục được hết lợi ích hay không, xem ra Duarte không thể trả lời được. Nếu Duarte chữa khỏi bệnh cho Duarte lần này thì con người sẽ không thể trả lời được. Tại sao? Vì trả lời câu hỏi này gần giống như Trả lời câu hỏi này… ”
Giờ đây, số kiếp bất ngờ đuổi theo nhà thơ bị lính cướp, lại một lần nữa trải qua số phận phiêu bạt giang hồ. Trước đây, có những mảnh bom nằm cạnh bàn viết trên chiến trường, chân bàn bị chặt không sợ hãi. Khi thì háo hức hút thuốc, khói rít bên mép quả bom nổ chậm, lúc thấy cuộc đời ngày càng thăng hoa, lúc thì cười may mắn lạ lùng. Nhưng bây giờ đang sống trong thời bình, cái chết đã ập đến đẩy cuộc đời anh vào căn bệnh hiểm nghèo. Ít có nhà văn nào không có bi kịch. Nào, hãy an ủi và cầu nguyện rằng anh ấy sẽ qua đời trong cuộc phiêu lưu mới nhất này và trở về bình an.
(Nguồn: Tổ chức An ninh Thế giới)