Jin Feiyang của A Khuê

Đàm Hà Phù—— Anh đi rồi, em ở đây ôm anh như không trung lắng nghe giọng hát của anh [1] Còn lại rất ít da diết, không còn ôm anh như cảnh bò trong sương [2] Lang thang, cầm giấy phép giống như muôn ngàn bài thơ, một khúc tráng ca, một khoảnh khắc vàng trong gió [3] .—— Nhà thơ Akui. Ảnh: st

Tôi cũng làm thơ (chưa ai làm thơ), làm nghệ thuật là tuổi trẻ cuồng nhiệt, cuồng nhiệt và hào hiệp. Tôi trẻ hơn anh ấy rất nhiều, và anh ấy cảm thấy rất bế tắc vào ngày tôi đến thăm anh ấy ở Pingfu. Anh ấy rất hiền lành, đúng là người “tốt” theo lời của con trai mình (Trịnh Công Sơn), và điều duy nhất tôi nghe được rằng anh ấy nói xấu ai đó là “tay chân, kiến ​​thức yếu”. , Anh ấy thật tội nghiệp. Vào buổi tối, nhưng không có một ngôi nhà tử tế, ông ở trong một ngôi nhà nhỏ theo đúng nghĩa đen, vợ và tám đứa con của ông phải vật lộn với nhiều thứ khác nhau. Làm việc để kiếm sống. .

Nhưng anh ấy cũng rất giàu, có nhiều bạn, có nhiều thơ, có nhiều nhạc và yêu. Đêm ấy, ngôi nhà tranh đã trở thành một khách sạn sang trọng cho du khách trên đồi tranh với rượu, thơ, nhạc, sương, gió … và văn chương tri ân. Trái tim ốm yếu của cô bỗng như rỉ máu, những cánh buồm như gió đưa ta vững vàng. Một đêm khó quên.

Về đến nhà, tôi viết một bài thơ, tôi đến thăm một nhà thơ. Tôi không cố ý gửi cho bạn, nhưng sau khi bạn đọc nó, tôi rất vui vì tôi đã thuộc lòng bài thơ. Khi tôi đến, mọi người đều xuýt xoa: Tiểu Phúc Ba đã làm thơ cho tôi. ”Khi tôi gặp anh ấy ở Sài Gòn lần trước, anh ấy nhắn:“ Quốc Bảo, anh ấy đang làm một CD cho em, và anh ấy đã cho em 5 xu. Vậy tôi đi Phú ông uống rượu thôi. ”Anh xem, tôi ngủ trên một viên gạch, viên gạch có bốn lỗ xếp dưới đất thành cái giường mà tôi mời anh tôi đi với 500 lạng bạc. Uống rượu .—— Cuối cùng anh ấy cũng bỏ đi, mắt tôi nghĩ về con tôi, em gái tôi và7907; Bạn, họ phải buồn lắm. Tôi nhớ tối hôm đó cô ấy đi bán hàng về (rõ ràng là bán chuối chiên ở cổng trường), sau khi ăn cơm xong cho bọn trẻ đi uống nước, cô ấy nhỏ nhắn, gầy gò, tóc lưa thưa, mặt đen. Sự đảm đang và đôi vai lỏng lẻo dường như gánh hết những nhọc nhằn của cuộc đời người phụ nữ. Lúc nào chị cũng ngồi bên anh, cụ già, các chị hát, có khi cả đàn hát sến. Tôi nhớ rằng đôi mắt của anh ấy khác với những gì thuộc về anh ấy, đôi mắt sáng long lanh ấy, đôi mắt nhìn em dịu dàng, đôi mắt đẹp ấy. Tôi thầm cảm ơn số phận đã đưa cô ấy trở về, và theo anh trở về.

Cuối cùng anh cũng dứt áo ra đi để lại một đống bản thảo: thơ, nhạc, văn … cả ngàn bài hát. Anh vẫn viết vội như một ứng viên chưa kịp đi làm, viết vội, viết vội, viết vội, đăng nhật ký vội vàng, không kịp gửi cho bạn bè vì biết mình phải đi, chuông đánh dấu được gì. Như bây giờ, như bây giờ, sau khi uống cà phê sáng ngày 13 tháng 8, khi đi bộ lên ngọn đồi quen thuộc …—— Báo chí cũng viết rất nhiều, có khi chỉ là một đài báo, như một thông báo, với vài dòng giới thiệu. Những dòng tiếc thương, có lẽ là những bài viết chân thành và tiếc nuối của những người bạn thơ. Còn tôi, tôi không cảm thấy có lỗi với anh ấy. Kể từ khi Wu Houting viết cho anh ấy “Không ai chặn Jianghe / Anh ấy nhớ tiếng Quan Thoại”, anh ấy đã cầm trên tay bức thư rời đi hơn mười hai mươi năm trước. Về quê, “Di sản nghệ thuật hàng nghìn tác phẩm anh để lại chỉ là trò chơi muộn, giờ chơi muộn, viết văn muộn, con sâu vội vàng và ham chơi muộn với bạn bè… Đó là một người bạn trẻ anh gặp. Đâu đó trên đường giang hồ, tôi đã viết cho anh những sợi chỉ vàng với những sợi vàng bay vì đã quá muộn, cũng giống như tin rằng sẽ có người đuổi anh ra khỏi bãi khi tàu vừa quay bánh. Chôn mộ em / mua cho em lá vàng bay ”, anh hằng mong muốn điều này, anh cho em cục vàng nhỏ này để xoa dịu lòng anh, à A Khuê .

S & agraTranh; Sài Gòn, tháng 8 năm 2009

    Leave Your Comment Here