Nguyễn Đình Tú không ngại bị gọi là “rẻ tiền”.
- Sách
- 2020-11-14
Yang Zicheng
Có một chủ đề không nhỏ trong văn học
– các nhà văn thường sôi nổi và hướng nội, còn bạn thì sao?
– Hướng nội hay hướng ngoại chỉ là một cách thể hiện. Mỗi người đều có những cách thể hiện cuộc sống khác nhau, nhưng chữ viết rất quan trọng đối với người viết. Dù bạn muốn phát triển theo hướng nào, bạn có hứng thú với công việc của mình không?
– Vậy bạn đánh giá thế nào về sự quan tâm của công chúng đối với công việc của bạn?
– Điều đó khiến tôi rất vui khi tiếp tục viết mà không thấy chán văn.
Nhà văn Nguyễn Đình Tú .—— Anh từng nói mình không hợp với thể loại hài, thiếu nhi. Nhưng nó mới ở đây. Anh cũng đã ký hợp đồng viết truyện thiếu nhi với NXB Jindong. Nguyễn Đình, bạn muốn biến điều không thể thành có thể hay thử thách bản thân với ngòi bút?
– Việc viết sách cho lứa tuổi thanh thiếu niên luôn là mong ước từ lâu của tôi. Khi nào có điều kiện, tôi sẽ viết tâm thư chứ không phải vì muốn làm khác đi hay “thấy người ta ăn khoai thì lấy mơ đào”. Tôi có thể viết cho trẻ em như một đứa trẻ, nhưng nếu tôi nhận ra rằng nó ngắn, điều đó cũng có nghĩa là tôi sẽ biết cách viết sao cho hiệu quả nhất.
– Điều này cũng dễ hiểu thôi, biết đâu một ngày Nguyên Đình … hẹn gặp cuối năm?
– Tôi đã được yêu cầu viết kịch bản hài cho nhiều chương trình truyền hình, nhưng tôi không nhận thư nhập học và cũng không có ý định viết chúng, chỉ vì tôi không hứng thú.
– Bạn thường viết sách, viết sách và nói về công việc trên báo, đó có phải là hình ảnh của một nhà văn chuyên nghiệp?
– Trời ạ, tôi bây giờ thế này, vài năm nữa tôi đi thế nào, chính tôi cũng không biết.
– Tiểu thuyết của bạn toàn là tình dục và bạo lực, đồng tính luyến ái, đồng tính luyến ái, hôn hít tập thể từ “Bản nháp”, “Phiên bản” đến “Khép” … Đúng là cuộc sống đương đại của giới trẻ. Bạn sợ rẻ?
– Chúng ta có rất nhiều nhà văn, họ viết những thứ to tát, lớn lao và “đáng yêu”. Tôi đã phải chọn cái gọi là “nhỏ và rẻ” để viết. Tôi nghĩ trong văn chương, không có gì là tầm thường, cái gì là to tát, chỉ có tài năng là không .—— Vậy bạn có phải là tài năng không?
– “Có bảy con đường dẫn đến tài năng này.” Tôi nghĩ mọi nhà văn đều công nhận tài năng của mình, tất nhiên là ở mức độ nào. Họ có còn xinh đẹp, tươi trẻ và khao khát được sống không?
– Tự tin trong bế tắc vật chất chỉ là chuyện “nhỏ nhặt như con thỏ” trong đời người. Hoang mang về tinh thần bế tắc là một điều kinh khủng của đời người. Ngay cả khi văn học nói về những ngõ cụt, điều đó không có nghĩa là họ phản đối vẻ đẹp, niềm đam mê và sự tươi mới của cuộc sống.
Ruan Dingtu nói, bối rối về ngõ cụt. Đầu óc là một thứ kinh khủng, khó nhìn thấy bề nổi của cuộc sống và cần được phản ánh trong văn học.
Cuốn tiểu thuyết mới “Deep and Run”
– “Một tác phẩm mới hoàn thành mỗi năm.” “Có phải nhà văn Nguyễn Đình Tú hay không mà lúc nào anh cũng viết nhanh như vậy?
– Em không tự trả lời được. Em chỉ biết cảm ơn anh đã cho em viết hết những trang này. Nhiều khi em băn khoăn không biết phải giải quyết ra sao.” .
– Loại năng lượng này vẫn đang tiếp tục được lên kế hoạch cho cuốn tiểu thuyết tiếp theo “Sâu và Rùng mình”! Bạn đã chán những cái tên ngắn gọn chỉ có một từ chưa, những cái tên vừa lạ vừa gợi, đã mang lại thành công cho Ruan Dingtu
– Khi tôi viết sách, tôi không quan tâm tên sách là gì. Nó được hình thành trong quá trình viết và có mối quan hệ hữu cơ với nội dung của tác phẩm. Hãy để nó yên và nhận xét. Tốt hơn hết là Hãy tìm kiếm những điều hay khác trong cuốn sách này .—— Bạn nói rằng bạn không quan tâm đến tên sách khi viết, nhưng tại sao cuốn tiểu thuyết tiếp theo lại có tiêu đề trước khi nó bắt đầu?
– Don’t care không có nghĩa là Bạn không đặt tên cho cuốn tiểu thuyết. Đôi khi tiêu đề gợi cho tôi nhớ đến toàn bộ cuốn sách, và đôi khi tôi thay đổi tiêu đề trong quá trình viết. Dù sao, tôi muốn đề cập đến tính chất phi văn học của cuốn sách mà nhiều người đã đọc này. Tên .—— Bạn có nghĩ rằng cái tên này sẽ có giấy phép xuất bản?
– Giấy phép cấp phép sẽ dựa trên nội dung của cuốn sách. Mục đích tôi viết là để xuất bản, không phảiNhận thông báo về lệnh hạn chế. Và tôi tin rằng với nội dung của cuốn sách này, không ai có thể làm cho nó được xuất bản.
Đóng nhiều vai cùng lúc
– Nếu không viết nữa, bạn sẽ làm gì?
– Tôi đã từng làm việc trong ngành luật và tham gia vào một số công việc nhất định, chẳng hạn như giám đốc. Nếu tôi không viết, có thể tôi sẽ trở thành luật sư hoặc nhà quản lý. Tất nhiên, tôi phải học hỏi và trang bị lại cho mình.
– Tôi đầy đam mê và đã chọn nghề luật sư.Từ quyền văn chương đến ước mơ hiện tại tôi là đạo diễn. Bạn vẫn chưa hài lòng với những gì mình đang có?
– Mọi người đều thích những cái mới và lạ, mà tôi chưa có. Đó không phải là lòng tham, mà là khát vọng sống giàu sang. Nếu bạn không có nhiều ham muốn cho cuộc sống, thì cuộc sống kiểu này sẽ rất nhàm chán.
Tên cuốn tiểu thuyết của Nguyễn Đình Tú đã khơi gợi trí tò mò và liên tưởng của mọi người, “Sâu và run”. Về mặt lời nói, nhưng ngoài đời, họ là người tình cảm hay yếu đuối? —Đây không phải là sự thật. Đầu tiên, họ phải là một người có tất cả những tật xấu của giống chó. Còn với những người đa cảm hay yếu đuối, họ không chỉ là những nhà văn, đọc những tác phẩm của Ruan Dingtu, người ta có thể dễ dàng hình dung ra sự bộn bề của cuộc sống thành thị. Dường như các nhà văn Việt Nam được sinh ra trong một không gian vùng, liệu sự nghiệp văn học của họ có liên quan đến không gian này?
– Có, nhưng chưa đủ. Tài năng của người viết sẽ quyết định thành công của họ, điều này không chỉ phụ thuộc vào không gian sống.
– Sau những ồn ào về hoạt động văn học, người ta phát hiện ra Nguyễn Đình Tú đang bị thiếu chức. Cả chục người đang ngồi trước bản thảo của gian tư văn chương Lý Nam Đế (Tạp chí Văn nghệ Quân đội). Hình như bạn đóng quá nhiều vai nên những vai diễn này rất mâu thuẫn?
– Tôi đã quen với việc đóng nhiều vai. Tôi không biết liệu mình có cảm thấy buồn chán khi phải trở lại một vị trí nhất định hay không.
Nhà văn Nguyễn Đình Tú thích “bới” chuyện đương thời và là tác giả của tiểu thuyết “Hồ sơ” của người chết. Bên buồn; Bản thảo; Bản; Riêng tư. Trong số đó, cuốn tiểu thuyết “Hồ sơ tử tù” đã được chuyển thể thành phim truyền hình “Hối hận muộn màng”. . Ông cũng từng là phó chủ tịch Hội nhà văn trẻ Việt Nam và phó chủ tịch hội nhà văn quân đội Việt Nam.