Ở phía xa, một ngôi nhà …

Phạm Trung Khâu

đã trải qua một câu chuyện cổ tích tuyệt vời, trải qua chuyến phiêu lưu tím biếc, xa rời cuộc sống mới trỗi dậy trong tôi. Chân nếu tôi lại khóc to, lần này tôi cắn chặt răng, sợi dừa đốt tôi mấy cái.

Sau khi chải đầu, má và má ôm vai phải đẩy tôi. Rộng rãi nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, buồn bực nói :—— Tình yêu nào đó, đừng ăn thua!

Đêm qua trời mưa to. 40 năm sau, tôi biết được rằng buổi sáng đẹp nhất là một đêm mưa gió. — Bầu trời quang đãng .—— Sạch sẽ, đi theo MH về phía trước — Tôi lên lầu và nhìn bóng dáng của mình trước cửa sổ, má cậu ấy sưng lên và khuôn mặt bị cạo.

Ở sân trước, qua một đêm, hoa trầu bà nở trắng ra, lấp đầy đáy chậu gốm sứ. Nắng chói chang trải vàng trước ngõ.

Mùi đất nồng đượm, nắng đầu hè tỏa mùi hăng hắc, hương thơm ngào ngạt. Buổi sáng mới tinh, mọi người vui lắm, tôi vội hái những bông trầu bà. Ở dòng thứ ba, mẹ tôi nói với một người mà tôi không quen biết:

– Miếng trầu rụng nhiều quá!

Trong lọ có một nửa ánh sáng mặt trời, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.

– Vườn cau của bà. Làm sao tôi biết được đêm qua?

Hỏi nhanh má tôi hỏi ai, tôi không biết. Tôi theo bước chân ra chiếu ngồi sau. Màn biểu diễn của ta khiến con thuyền đi dọc theo lòng sông nhỏ, xuyên qua hồng trần, sau lưng nói:

– mưa đêm, môi rơi .—— đẹp. Tôi đưa tay ra và nhặt một vài bông môi, nhụy xanh cong giữa những cánh hoa hồng tươi. Tôi nâng cánh và kỳ thị. Từ lúc tôi xuống thuyền, anh ấy không nói một lời, anh ấy đã ngã rất nặng.

– Không, tôi buồn bã lấy hai nhụy hoa và nhụy hoa kéo làm đôi xem con nào muốn ăn, con nào mất. , Tôi đã chơi hầu hết các loài hoa.

Sau nhiều khúc cua, tôi đột nhiên quay đầu lại và nói không:

– Cây gậy vượt qua phía trước bên phải và dừng lại.

Bây giờ mặt trời đang sáng. Anh Xiu cho thuyền êm xuôi, rồi tắt máy, đặt lên boong bến. Nắng rung rinh sóng vỗ. Anh chậm rãi đi về phía trước và nhặt cây sào lên.

Tôi đứng dậy, mở hai mép áo và nói:

– Anh M. nhìn thuyền gõ chữ K. Trước mặt tôi. Ánh nắng rải rác trong khu vườn đốm trắng, và tiếng “cúc-cù-đỗ-quyên” khe khẽ rơi vào mái lá đơn sơ giữa vườn, nghe như tiếng hát của ba trầu sau nhà. Vết đổ khiến tôi ngại ngần, ngày nào tôi cũng mất tự tin, đứng dậy sửa lại cổ áo, so hai vạt áo cho thẳng. Đúng như dự đoán, lúc đó tôi thực sự bối rối, cử chỉ lo lắng của anh khiến tôi rất bối rối.

Đường, ga cầu dẫn vào tận cửa nhà chỉ vài bước chân. Tại sao ngày xưa hai đứa con của tôi làm việc vất vả khó thoát khỏi chúng.

Tôi lặng lẽ nhìn theo bóng râm màu tím khép kín từ phía sau. Cái bóng đó quay lại và đưa cho tôi chiếc mũ bảo hiểm, đột nhiên, nỗi sợ hãi mơ hồ khiến tôi nghiêng người. Shadow lại vươn cánh tay dài trên sàn, rồi đứng dậy gõ cửa tre “cắt”. Tôi quay người lại, nằm ngửa ra và nói nhỏ:

– Em đứng đây chơi, đợi một lát rồi về.

– Tôi dựa vào cửa tuân theo, mỏi mắt tò mò. Trong nhà vợ tôi lão tướng trẻ tuổi hơn tôi. Hai người mời trà, sau đó là chiếc ghế kê vài cuốn sách ố vàng, cạnh cửa sổ bên phải có một cái giá kê dày những chồng báo cũ. Lật từng tờ giấy, xem đang ngồi nói chuyện, tôi vội vàng cầm tay, tay kia nhanh chóng chất giấy thành đống.

– Đừng phá đám đó …- Chủ nhân nghiêm túc .—— Anh Nam .—— Chủ nhân cố ý đi về phía trước. Anh ấy đưa tay vuốt tóc tôi và nói:

– Em có đọc được không? kiểm tra nó ra. Ở đây nhiều chuyện lạ lắm, truyện hay. Anh Nam cho tôi xem .—— Tôi kiên quyết lê từ ngoài cửa vào chỗ cũ, ôn tồn nói:

– Anh đứng đây chơi, đợi lát nữa rồi quay lại. Buồn bã nhìn cái mái nhà, cái lồng, cái cườm, tôi nghĩ sáng hôm đó, bên trên ba cái hột trầu ngọc trên cái đầu nâu xám, cái gáy của nó rối tung cả lên. -Thuốc-cu-cúc .—— Từ hôm đó, chẳng hiểu sao sáng thường chiều, trưa nào cũng đẹp nên tôi giấu gia đình leo ra nhà ông cụ. Cây me có thể nhìn ra sông Kairon.

Tôi luôn nhìn thấy một lớp khói mỏng trong làn sương mù xa xôi này, với một lá thư và một đống báo cũ ẩn sau. Như khói cao, mây mù xa xăm, nàng bước vàoBâng khuâng giấc mơ tuổi thơ, tiếng hét tím ngắt … (Truyện đạt giải nhì cuộc thi sáng tác truyện ngắn 1200 chữ do báo Tuổi Trẻ tổ chức).

    Leave Your Comment Here