Sống chung với mẹ kế (8)
- Sách
- 2020-12-21
Giả Hiểu
– Vì không có Tết nên tòa soạn phải sử dụng hai tạp chí, Hy Lôi rất bận, ngày nào cũng phải tăng ca đến tận khuya. Chất lượng giấc ngủ của anh ấy cũng kém và anh ấy thường xuyên mơ. Vừa rồi cô mơ thấy người phụ nữ áo trắng ở trên giường, không nói gì, chỉ nhìn cô. Hy Lei thường thức dậy sau giấc mơ vào sáng hôm sau, mắt dán chặt vào quầng thâm dưới mắt.
Ban ngày, cô kể cho đồng nghiệp Tiểu Lộc nghe chuyện trong mơ của mình, Tiểu Lộc nói:
– Đúng vậy, có lẽ là do dạo này anh quá mệt mỏi nên thần kinh bị đè nén! Bạn có thể mua thuốc an thần để uống.
Sau giờ làm việc, Hải Lôi đến hiệu thuốc gần văn phòng và mua hai hộp thuốc an thần.
Tên mẹ cô ấy là:
– Hailei, bạn thế nào rồi?
– Tốt lắm, chỉ cần bận một chút thôi, hãy nghỉ ngơi càng sớm càng tốt!
– Bạn và gia đình Huaban thế nào? Mọi người phải làm việc ở nhà, không như tôi và mẹ tôi. – Mẹ anh đã lớn tuổi và luôn thích nói về những điều này .—— Điều này là bình thường. Tôi biết .—— Trời lạnh, hãy mặc nó, vì nó đẹp, đừng mặc quần áo ra đường.
Nếu là bình thường, Haili chắc chắn sẽ nghĩ mẹ cô rất thật, nhưng buổi tối với gió lạnh buổi trưa, lời đề nghị của mẹ giống như một tách trà nóng khiến lòng cô dịu lại nhất thời. , Cô cảm nhận được mọi thứ xung quanh mình. Trở nên nóng hơn.
Giọng Hy Lôi có chút chùng xuống:
– Mẹ, mẹ biết đấy, mẹ phải giữ gìn sức khỏe.
Sắp cúp máy, mẹ cậu phải nhớ:
– Vâng, còn một điều muốn nói. Những chiếc áo ấm em gửi cho bố mẹ được bố rất ưa chuộng. Con biết nhớ cha mẹ là điều tốt. Con đừng quên đối xử với mẹ kế như mẹ kế. Tết này mẹ kế ở nhà nấu cơm cho cả hai mẹ con. Đừng quên mua quà cho người khác để tỏ lòng thành kính. Nhớ nhé. Sống và trưởng thành, bạn phải hiểu điều đó!
– Ừ, biết rồi, mẹ đừng lo!
Tôi vừa cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu lên, Huaban đã đứng trước mặt cô, nhiệt tình cười với cô rồi lấy ra một hộp sushi cá yêu thích của Haili. Đến đây? —Bắt tôi! Chẳng phải bạn đã nói rằng gần đây bạn ngủ không ngon sao? Đừng để trầm cảm, anh thấy em có triệu chứng thì thôi, anh đưa em đi khám!
Nghe được lời hứa, lòng Hải Lôi như hoa. Cô ấy cười:
– Này, nếu bạn bị trầm cảm thì phải! Tốt lắm, chắc do suy nhược thần kinh nên tôi mua mấy lọ thuốc an thần, lọ thuốc cũng rất tốt.
– Vậy về nhà thôi!
– Nhanh lên, xuống phố đi bộ mua đồ cho mẹ!
Huaban, tôi vừa nghe tin mua đồ cho mẹ, tôi mừng lắm, bèn hỏi:
– Tại sao? Sao tự nhiên lại mua cho mẹ cái gì đó!
– Tôi nghĩ mẹ nấu ba bữa cơm ở nhà mỗi ngày, dọn phòng và mua thức ăn là quá khó đối với mẹ, cảm ơn mẹ!
Đối diện tòa soạn có một siêu thị lớn, Huaban, vừa nghe vợ nói, anh liền bỏ tay cô ra:
– Nào.
2 .—— Lúc ăn tối, Hứa Phàn Húc mang quà của Lệ Lôi cho mẹ cô ấy, một chiếc áo len len và một bộ mỹ phẩm:
Mẹ ơi, tìm Hải Lôi cho mẹ Bạn đã mua gì?
Mẹ chồng cầm cái bát, tay cầm chiếc áo len rõ ràng, chiếc áo sơ mi màu nước bằng bột gạo, bông hoa đỏ thắm, trông bóng bẩy, quý phái, chất len mềm mại. — Lôi Lôi, sao tự nhiên con lại mua áo cho mẹ, ý con là sao?
Huaban nghe tin, lo lắng Hailey buồn bực, vội nói:
Suốt ngày ở nhà mua áo cho anh có ý gì? Anh chăm sóc chúng em vất vả quá nên em. Bạn có thể thử nó nếu bạn mua nó cho bạn!
Lei nói tiếp:
– Đúng, cô ấy tiết kiệm quá, không có quần áo đẹp. Mặc không đẹp thì bố mày mất mặt lắm.
Dì ghẻ cười khúc khích, nhìn cái giá trên chiếc áo chưa cởi, bà cười:
– 380 không ổn. Chúa ơi, nó quá đắt, không, không! Mẹ sẽ không chấp nhận nó.
Cha dượng trừng mắt nhìn cô nói:
– Nếu con cô chịu mua cho cô thì cô nên mặc.
Hy Lei cũng nói:
Mẹ mặc quần áo vào. Mẹ làm việc chăm chỉ quanh năm. Hãy tự suy nghĩ! ?
– Trong cửa hàng số 46 trên đường Nhân. -Hy Lợi rửa bát nói. Mẹ ở nhà cả ngày cũng không phải mặc cái áo xinh xắn đó. Thật là lãng phí.
Huaban tức giận, tức giận đến cổ họng:
– Dựa vào mẹ!
Đêm, đêm, yên tĩnh, Hải Lôi đang nói dối, sao chépLẩm bẩm một mình:
– Nghe lời mẹ, mua cho mẹ cái áo mới và hỏi ý kiến của tôi. Ý anh là gì, anh không muốn giết cô ấy sao?
Tôi mơ thấy mình ngủ gật Huaban và nói:
– Ồ, mẹ tôi là một bà nội trợ và bà hiếm khi giao tiếp với bà. Những người khác, tôi không biết phải nói gì, bạn định làm gì với mẹ!
– Nội trợ, nội trợ cũng có thể làm tốt, các bà nội trợ có thể tự cân nhắc ý định tốt không? Các bà nội trợ có nên mặc quần áo trong nước? Vợ trưởng phòng ít nhiều mà không biết làm lành thì bố con không buồn sao? -Hy Lôi bắn vào Hứa Bân như phát súng.
Hứa Bân quay lại, không thèm để ý đến anh. Ngày càng trở nên xa lạ.
Nửa đêm, Hailey lại nằm mơ, trong mơ, cô thấy một người phụ nữ áo trắng đứng bên giường, nhìn rất lâu nhưng không nói. Hailey tỉnh dậy sau giấc mơ, và tỉnh dậy với mồ hôi lạnh.
Vào ban đêm, chìm vào bóng tối khổng lồ, sự yên tĩnh đáng sợ, giống như cuộc sống hỗn loạn của Hailey ngày hôm nay.
Mẹ chồng đã lấy lại chiếc áo len này. Hailey không bao giờ thấy cô ấy mặc nó nữa, và cũng không bao giờ nghe cô ấy nói lại. Hy Lôi nghĩ, mặc kệ bà, dù sao tôi cũng có trái tim.
Vào cuối tuần, Hua Bin phải làm những công việc lặt vặt và cha dượng của anh ấy phải chơi bài với bạn bè của anh ấy. Ở nhà chỉ có Hy Lôi và mẹ chồng.
Hai người không có gì để nói và không biết phải làm gì, Hy Lôi nằm trong phòng ngủ đọc sách. Cô không thể lướt Internet ở nhà vì mẹ chồng nói rằng máy tính tốn điện, bức xạ ảnh hưởng đến sức khỏe, không nên ngồi nhiều.
Mai Lạc gọi, giọng có vẻ rất vui:
– Cô gái, cô có ở nhà không? Nhà bạn có đối diện siêu thị điện máy Minh Châu không?
-Vâng bạn ở đâu?
– Tôi đã mua một số thứ trong siêu thị, và bây giờ tôi không có gì cả. Bạn ở tầng mấy và số cửa là bao nhiêu? Tôi đang tìm bạn! – – – Đồng ý! -Hy Lôi nói cho Mai Lạc biết địa chỉ nhà cô, sau đó cúp điện thoại trang điểm một chút, cô không muốn Mai Lạc nhìn thấy mình gầy như vậy.
Đang lúc mẹ chồng ngồi ở phòng khách xem TV, nghe điện thoại thấy Hải Lôi trông rất vui vẻ, liền hỏi:
– Ai đây? Ai tới nhà tôi—— bạn Mai Lạc của tôi, bạn gặp tôi ngày cưới, cô ấy trở thành phù dâu của tôi!
Một lúc sau, Myra đến và Hải Lôi ra mở cửa. Mai Lạc (Mai Lạc) nhìn thấy mẹ chồng Hy Lôi đang ngồi ở phòng khách liền chào hỏi:
– Chào Bác!
Mẹ chồng “vâng” từng nói:
– Ngồi đi!
Mai Lạc vốn định đến phòng Hy Lôi tán gẫu, nhưng thấy người lớn được mời nên đành phải ngồi xuống. Trong ngôi nhà này? Mua gì trong siêu thị? Myra lúc này mới để ý thấy mặt Hailey tái nhợt, đôi mắt không còn sáng như trước, lộ vẻ mệt mỏi, liền kinh ngạc thốt lên:
– Xin chào, ngươi bị bệnh sao vậy? Mặt anh ta xấu quá.
Hy Lôi xoa xoa mặt, bối rối nói:
– Không thành vấn đề, xin đừng nghỉ ngơi! Chỉ hơi mệt thôi!
Lúc này, mẹ chồng không nói gì, đột nhiên mở miệng:
– Mệt mỏi gì, cả ngày không có việc gì làm, về nhà ăn cơm nóng ngon lành, trong nhà không cần dọn dẹp, nhưng Tôi vẫn đang khóc, vậy cô sống thế nào – mẹ kế của cô ấy có thể muốn chứng minh cho những người lạ rằng cô ấy đối xử tốt với Hy Lôi nên nói liên tục.
Hy Lôi bực bội quay đầu nhìn thẳng vào Mai Lạc. Hy Lôi ranh mãnh hỏi:
– Nhà vệ sinh của anh ở đâu, ở ngoài có một đám cỏ nhỏ, tìm không ra chỗ nào.
Hy Lôi mỉm cười đưa Malak vào toilet để sinh. – Trong phòng tắm, Mai Lạc lên tiếng chào rồi rời đi. Trước khi đi, cô còn nhỏ nhẹ nói với Hải Lôi:
– Nhà anh bí mật thật đấy! -Cô biết ý của Mai Lạc, cô chỉ cười đau khổ.
Thời Mai Lạc đang ở cửa thang máy, Hỷ Lôi đã về đến nhà, lúc Mai Lạc vừa vào nhà, mẹ chồng vừa từ phòng tắm đi ra, tiếng xả nước bồn cầu, cô cố ý ôn tồn nói:
-Nếu không có việc gì thì không cho người lạ vào nhà, đi lại trên sàn và sử dụng nhà vệ sinh trong nhà mình, không biết có bệnh gì đâu!
Hy Lôi không khỏi tức giận, lớn tiếng nói:
– Nói gì thì nói, cô ấy là bạn thân của tôi, thỉnh thoảng bạn bè về nhà chơi, cùng mẹ xinh đẹp, thấy Hy Lôi nói chuyện với cô ấy. Cũng tức giận lớn tiếng:
– Ngươi hét cái gì vậy? Tôi nói cô ấy trả một câu và hỏi mười hai câu!
– Thái độ của bạn với người lớn như thế nào!Mẹ rất sạch sẽ, ngày nào cũng lau, mỗi ngày 100 lần, ai dám tới!
Lúc này Huaban vừa mở cửa nhà đã thấy Hải Lôi đang quát mẹ cô, mẹ cô tức giận đến sưng cả ngực, không nói được lời nào. Hy Lôi từng nghiêm khắc nói:
– Cô đang hét cái gì vậy? Mẹ bạn bị đau tim và sẽ không tức giận!
Hy Lôi ngã xuống sàn, nước mắt lại trào ra, người đàn ông trước mặt cô bỗng trở nên xa lạ. Không phải chồng vẫn ôm cô sao? Đó không phải là người đàn ông luôn nói yêu cô sao? Tôi không thể chắc chắn liệu người da đen và người da trắng có đang sử dụng bạo lực với vợ anh ta hay không.
Hy Lôi đứng dậy lao vào phòng ngủ, nằm la liệt trên giường. Bên ngoài, mẹ vợ giọng vô tội khi giải thích sự việc cho con trai:
– Mẹ chỉ nhắc nhở anh không được dẫn người lạ vào nhà, không có chuyện gì nữa. -Bà mẹ kế cũng rất thông cảm, vì có Hy Lôi trong phòng. -Em nói, em xin lỗi, đợi anh ăn uống rồi còn giận em nữa. -Huaban vội bỏ mẹ đi.
Một lúc lâu sau, Huaban mới vào phòng ngủ, thấy Hy Lôi vẫn đang khóc, anh cũng đại khái hiểu được lý do cãi vã của hai mẹ con. Bà mẹ nói gì, biết mẹ bệnh nặng nên trách Hỷ Lôi, anh leo lên người bà, nhẹ giọng xin lỗi:
– Bây giờ, Mai Lạc đến rồi! Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên giận anh. Nhưng tại sao tôi lại nói rằng cô ấy không phải là một người bạn như vậy! Mẹ sợ bẩn, tính tình hơi kỳ quái, không thích người khác đến nhà nói những câu như vậy, mẹ để mẹ đi, mẹ làm gì mẹ đau tim, mẹ tức đến phát bệnh!
Hy Lôi ngẩng đầu, nước mắt tuôn rơi:
– Cô ấy đừng tức giận, cậu nhất định phải nghe lời cô ấy, cho nên cô ấy muốn quấy rối tôi bất cứ lúc nào!
Reignwood định nói “Là ai bắt nạt ngươi”, liền nhìn đến Hải Lôi sắc mặt vàng như hoa không có nước không màu, nhẹ nhàng sơn lên má hỏi: – – Ừ, anh sao vậy, sao mặt em xấu thế?
Hy Lôi tức giận gạt tay Huaban ra và nói:
– Sao anh tức giận vậy! – Lúc đó bà mẹ kế mới thở phào nhẹ nhõm và lý luận với Haili lúc nãy, khi thấy con trai hỏi Haili có bị bệnh không, bà nhìn mặt Haili và ngay lập tức tỏ ra hạnh phúc hỏi:
– Haili, con có thai. Đã
Hy Lôi thấy mẹ kế chủ động chạy tới nói chuyện với mình, không nỡ bỏ qua nên nói :—— Không được, tôi biết!
Mẹ chồng tôi vẫn rất vui mừng về những gì có thể xảy ra, và lo lắng hỏi:
– Tôi đã gọi điện cho Hua Benmai để đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra. Nhìn em thế này chắc là thật rồi! Được rồi, hãy kiểm tra nó.
Hy Lôi gật đầu lia lịa, mẹ kế không chịu ra ngoài.
Còn tiếp …
(Trích tiểu thuyết Sống chung với mẹ đẹp của tác giả Giả Hiểu, do NXB Văn học ấn hành)