Những bài thơ đánh thức một thành phố rộng mở
- Sách
- 2020-12-28
Nguyễn Hữu Hồng Minh
– 1. Không, thay đổi thơ thì phải thay đổi nhịp sống. Trong hai mươi năm yêu thơ trước, có lẽ vẫn yêu hai mươi năm sau, tôi đã nhận ra một điều này, đó là nhịp sống không thay đổi, cấu trúc, hình thức và nội dung. sẽ không thay đổi.
Nhiều nhà thơ và bạn bè của tôi luôn tỉnh táo trước cái mới và muốn cập nhật, nhưng vẫn viết … cũ (!?). Tại sao lại thê nay? Bạn tôi không để ý rằng những gì anh ấy nói là một ước mơ, một điều ước. Nhưng một toa xe ga muốn vận hành được mui xe cũng phải có “tố chất” thực dụng. đó là gì? Cảm hứng và tác động của giác quan. Bắt kịp nhịp sống hiện đại. Nhà thơ tự hỏi mình bằng những câu hỏi mang tính thời sự. Hoài niệm là một điều tốt, luôn nhớ về ngày hôm qua là để tự vấn bản thân, viết sâu hơn và đặt nhiều câu hỏi hơn. Tuy nhiên, hoài niệm là biến quá khứ thành gánh nặng và bất biến để ngăn cản sự phát triển của những điều mới mẻ. Nếu hôm nay chỉ có sáng tác thơ và chỉ có những vấn đề của ngày hôm qua thì thơ hiện đại sẽ mất mặt. Thơ là cuộc sống, ở thời điểm đầu tiên của thế kỷ này, không thể không có sự xuất hiện của thơ, đó là vì các nhà thơ trẻ thiếu tài năng và dũng khí.
2. Thành phố Hồ Chí Minh có nhiều đầu mối giao lưu văn hóa và đầu mối giao lưu văn hóa quốc tế hơn các thành phố khác. Gần như ngày nào cũng có các hoạt động giao lưu văn hóa, chiếu phim, khai mạc triển lãm, trình diễn thời trang hoặc hòa nhạc. Thật ngạc nhiên là chúng ta đã quên mất thơ. Thơ chưa bao giờ tìm kiếm hiệu ứng cận cảnh của nó, nhưng giống như một trò chơi nguội lạnh, hầu như không ai nhắc đến dư âm của nó hay sự che đậy quá kín, quá máu, quá bí ẩn. Ai biết được sự tồn tại của nó.
Có chỗ nào đó trong bài thơ ẩn chứa nỗi lòng và ký ức của nhà thơ, nhưng dưới câu chữ chỉ là những con chữ chết chóc, không cảm xúc, không khiêu dâm cũng không cân. Ngoài ra, sự cạnh tranh giữa các phương tiện truyền thông và quần chúng về sáng tác thơ ngày càng giảm. Những bài thơ nhạt dần trên blog, website, màn hình trắng xóa và chỉ những người đồng cảm mới đọc cho nhau. Tôi cảm thấy rằng thơ chưa tìm ra cách tiếp xúc mới cho sự sống còn của mình. Nhân đây, tôi vẫn nhớ sự kiện phi thường của Ngày thơ Việt Nam, đã khơi nguồn cảm hứng cho bạn trong thơ. Khu vực phía Nam thích thơ và tình yêu, nhưng người tổ chức và xây dựng được coi là các nhà thơ Trương Nam Hương, Lê Minh Quốc, Lê Thị Kim. Thành công của sân chơi này là làm ấm lòng người. Hồn thơ như tập hợp những thi nhân, thi nhân. Đúng là tâm lý sáng tác mỗi người là một lĩnh vực riêng, nhưng trong nhịp sống hiện đại khốc liệt ngày nay, người làm thơ bị giằng xé, mất cảm giác không còn nữa. Vì vậy, những buổi gặp mặt như Ngày thơ Việt Nam là cần thiết cho sự gắn kết của những hồn thơ. Từ đó sẽ có hơi thở mới, sức sống mới, thôi thúc sáng tạo. -Cho chúng tôi lắng nghe tâm hồn quan trọng nhưng cô đơn của những người trẻ. Cô đơn không chỉ nghèo suy nghĩ mà cô đơn đôi khi còn được ấp ủ bởi quá nhiều ước mơ nhưng lại không được chia sẻ, bày tỏ. Vậy cần có một diễn đàn, một sân chơi ý nghĩa như vậy để bảo tồn thơ?
3. Tôi cũng có nhiều bạn, tôi nghĩ rằng thức thơ phải liên kết thơ với âm nhạc, hội họa, trình diễn, sắp xếp thơ và các hình thức khác, chẳng hạn như một số dự án thử nghiệm gần đây của lãnh sự quán. Tổ chức Văn hóa Quốc tế.
Thực ra, những mối liên hệ “phi thơ” này là khuynh hướng liên kết các lực lượng với nhau mạnh mẽ, nhưng tính ưu việt của nghệ thuật khiến chủ nghĩa thực dụng và chủ nghĩa hiện thực trở lại hiện thực mà không hề dao động. Niềm vui nuốt chửng thời gian suy nghĩ của con người và máy tính.
Nhưng tôi luôn muốn biết rằng bản chất đầu tiên và cuối cùng của thơ vẫn là ngôn ngữ. Đó là sức mạnh ảnh hưởng đến hình ảnh được tạo ra thông qua việc tìm kiếm từ khó và từ lạnh. Không có màn hình hiển thị màu sắc lòe loẹt. Sức mạnh và sức công phá của thơ bắt nguồn từ sự im lặng, chiêm nghiệm, hơn là âm thanh, tiếng la hét, và sự lan tỏa từ nó. Liên kết các hình thức để cải tiến liên tục, mô tả rõ ràng ý nghĩa biểu tượng của các hình thức nghệ thuật nhất định, thay vì giảm bớt hoặc mờ nhạt.
Đặc biệt trong thơ ca, loại hình nghệ thuật được liệt vào trình độ cao nhất của loài người. Bắt đầu bằng âm thanh. khácCũng từ đó mà có sự khác biệt giữa thơ và các thể khác! Nếu muốn che đậy sự pha trộn này, sự ký sinh trong đặc điểm của các loại hình nghệ thuật khác, thì cuối cùng thơ hiện đại vẫn là một gã khổng lồ vắng bóng. Vì vậy, vấn đề cố gắng tìm cách thức tỉnh thơ vẫn là một vấn đề nan giải.
Nguyễn Hữu Hồng Minh
* Bài phát biểu được phát biểu tại Hội nghị Văn học Trẻ Hội Nhà văn TP.HCM ngày 14/10.