Ruan Xuancui và cuốn tiểu thuyết “Tronsa”

Hồ Huy Sơn

Evăn.vnexpress.net đã trò chuyện cùng anh.

– “Biển xanh” là một trong số ít tiểu thuyết viết về cuộc sống của những người lính ở Trường Sa. Thực tế, đó là mảnh đất màu mỡ cho các tác phẩm văn học. Bạn nghĩ tại sao lại có sự im lặng như vậy?

– Theo mình biết thì đây có thể là cuốn đầu tiên thuộc thể loại tiểu thuyết Trường Sa. Tuy nhiên, đây chỉ là vấn đề về thể loại, và thành công của tác phẩm không phụ thuộc vào yếu tố này. Trước đây, bạn đọc cả nước đều biết đến Đảo hủy diệt của nhà thơ Trần Đăng Khoa. Tác phẩm Về đảo của Anh Khoa rất xuất sắc, và tôi là một độc giả thích nó. Cho đến nay, những người lính Trường Sa và bạn đọc cả nước vẫn đang miệt mài tìm kiếm cuốn sách. Với Green Sea, tôi cũng muốn được thể hiện tiếng nói của mình và góp phần viết trực tiếp về cuộc sống của những người lính trên đảo. Có nhiều tác phẩm về Tronsa là chưa đủ, nhưng tôi nghĩ sự im ắng của văn học về đề tài này trước hết là do ngày nay thiếu các tác phẩm về lực lượng vũ trang và binh lính. Thứ hai, tôi nghĩ người viết không có kinh nghiệm. Một lần nữa biết rằng văn học là hư cấu, nhưng ít nhất chúng phải có một mức độ hiện thực nhất định, và phải có đất trồng màu mỡ mới đơm hoa kết trái. Viết trực diện với lực lượng vũ trang và bộ đội không chỉ ngồi một chỗ mà có thể sáng tạo, điều này buộc người viết phải học hỏi thực tế, có kinh nghiệm, và hầu hết các nhà văn quân đội đều ít nhiều còn sống. Để hiểu được cuộc sống của người lính, bạn phải hòa mình vào thực tế để có thể tạo ra những tác phẩm về chủ đề này. Để đánh chìm hòn đảo, Chen Danghe thực sự phải đi lính ở Tronsa như những người lính khác.

Bìa sách .—— Theo tôi được biết, hàng năm anh vẫn có hàng trăm người viết, và xuất bản các văn nghệ sĩ, nhà văn, nhà báo của Trường Sa. Số tiền này là không đủ.ave; nhỏ. Vậy tại sao hiệu quả của những chuyến đi này vẫn còn hạn chế?

– Quả thật, hàng năm có rất nhiều nghệ sĩ và báo chí đến Trường Sa, dường như đây là một phần không thể thiếu. Đi công tác ra đảo. Tuy nhiên, do hạn chế về thời gian, đảo ngữ mỗi tác phẩm chỉ dừng lại ở ngôn ngữ nên các văn nghệ sĩ tài năng không có đủ thời gian để đi sâu vào thực tế để sáng tạo tác phẩm. Về lâu dài, chưa nói là tốt hay xấu, kiểu đi du lịch cùng các nhà thơ, nhạc sĩ, nhiếp ảnh gia hay nhà báo sẽ có lợi hơn. Còn đối với văn xuôi, thường chỉ có thời gian mới hoàn thành truyện ngắn, như truyện ngắn, kí… Những tác phẩm này rất quý, nếu có thời gian thì có thể phát huy trên đảo. Ngoài ra, hoặc nếu họ có thể ở Trường Sa lâu hơn, tôi nghĩ rằng nhiều người sẽ viết những cuốn sách hay hơn về Trường Sa. Ngày nay?

– Bảo vệ đất nước là một nhiệm vụ quan trọng trong suốt lịch sử. Thời nào cũng vậy, dựng nước và giữ nước luôn phải song hành, thời nào cũng cần có binh. Văn học về chiến tranh cách mạng và lực lượng vũ trang nhân dân của Việt Nam có nhiều tiến bộ, nhiều thế hệ nhà văn chống Mỹ đã tạo ra những tác phẩm được công chúng yêu thích. Do đó tên của một số nhà văn, nhà thơ lớn. Tôi cho rằng, đề tài người lính luôn khơi dậy sự quan tâm của người sáng tác và công chúng. Câu hỏi đặt ra là làm thế nào để đối phó với vấn đề này. Tại Giải thưởng Hội Nhà văn năm 2008, hai phần ba tác phẩm đoạt giải là các tác phẩm về chủ đề lực lượng vũ trang và chiến tranh cách mạng (tiểu thuyết “Tiếng kêu ở Nam Cực” của Nan Zhi Trang và nhà văn Ding Jin). Điều này phần nào phản ánh thực trạng của dòng văn học có đề tài hiện nay.- Coi “Biển xanh” là “phần mở đầu” của cuốn tiểu thuyết, bạn còn điều gì không thích ở cuốn tiểu thuyết đầu tay của mình?

– Tôi nghĩ đây là phần giới thiệu của tôi về thể loại tiểu thuyết. Một tác phẩm ra đời, đôi khi có thể rất ưng ý, nhưng khi in xong, cô thấy những điểm này chưa xuất hiện, có lẽ chính tôi, hoặc độc giả, nhà văn, nhà bình luận đã nhấn mạnh nó. Điều này là bình thường, và Green Sea của tôi cũng vậy. Tuy nhiên, điều quan trọng là khi tôi viết cuốn sách này, tôi đã làm việc chăm chỉ và có nhiều lý do để không hài lòng. Tôi nghĩ Biển xanh là một món quà cho những người lính Trường Sa.

Tác giả (phải) tặng cuốn sách này cho các chiến sĩ Trường Sa. Ảnh: Tiến Thủy .

– Thế giới của những người lính trên đảo quý hơn tình. Nhưng ngoài tình đồng chí, đồng đội, họ thiếu vắng những tình cảm riêng tư khác. Bạn đã vượt qua giai đoạn này như thế nào?

– Tình đồng chí là tình đồng chí cao cả. Tuy nhiên, là con người, còn rất nhiều nhu cầu khác. Bạn hiểu điều này cũng có nghĩa là bạn đã phần nào hiểu được sự hy sinh của những người lính trên đảo. Nhưng thực tế, họ vẫn nhận được tình cảm yêu thương từ đất liền … Nếu không có tình cảm này, chắc chắn mỗi người lính sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ, và vì nhiệm vụ mà anh ta đã chấp nhận và hy sinh. Con người sẽ luôn thích nghi với hoàn cảnh này. Tôi và các đồng đội khác biết mình đang làm gì và đang làm gì. Dù xa nhau nhưng chúng tôi vẫn hướng về đất liền và nghĩ về những điều tươi đẹp để có thêm niềm tin và sức mạnh.

– Sau khi “Green Sea” được phát hành, nó đã trở lại Trung Quốc. Giới thiệu về TruongSa. Bạn có thể cho chúng tôi biết thêm về chuyến đi này?

– Quả thật, vì tôi đi công tác ở Trường Sa nên NXB Quân đội nhân dân đã ráo riết hoàn thành dự án Biển xanh để tôi mang sách ra đảo cho các chiến sĩ sử dụng. Tôi rất cảm động vì điều này. tôi đã làmBảy năm sau khi rời đảo vào tháng 4 năm 2008, anh trở lại TrườngSa. Tôi lại được ra thăm vùng nước thiêng của Tổ quốc, được trở lại đảo nơi tôi sống và làm việc, được gặp một số chiến sĩ trên đảo, đặc biệt là tôi, người trực tiếp mang sách đến. Tôi viết một bài về Trường Sa trên đảo tặng các chiến sĩ Trường Sa (Thư viện bộ đội chỉ mua 500 cuốn, còn lại nhuận bút thu của sách rồi trao tận tay. Người lính.) Ngoài trang viết về nhân vật Phương, độc giả còn tìm thấy hình ảnh một người lính hiền lành, khát khao lý tưởng tuổi trẻ. Anh cũng là một vai diễn truyền tải nhiều ý tưởng sâu sắc cho anh. Trong nhân vật Phương có bóng dáng của tác giả-là tác giả Nguyễn Xuân Thủy?

– Hoàn toàn … Vì tôi là một người lính như bao người lính khác, tôi cũng có lý tưởng, khát vọng cống hiến và luôn mong rằng mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn. Việc sử dụng các “tư liệu” liên quan đến Trường Sa hơi “quá đà”. Bạn nghĩ sao?

– Đây có thể là do mình chưa có kinh nghiệm sử dụng “tiết kiệm hơn”, nhưng cũng có thể do nguyên liệu tràn trong người gây ra tình trạng “đổ bể” không kiểm soát được. Tuy nhiên, có như vậy người đọc mới có cảm giác “sống giữa Trường Sa” và sẽ cảm thấy cuộc sống của những người lính trên đảo thật hơn các bạn nói. Vì vậy, khi kể cho nhiều người viết về Biển xanh, tôi vẫn nói đùa: hình như mời mọi người… đi du lịch Trường Sa.

– Kỳ nghỉ của bạn ở Trường Sa đã trở thành nguồn cảm hứng viết về “nơi cất giữ”. Hiện tại, bạn có dự định gắn bó lâu dài với chủ đề này không?

– Cho đến nay, ít nhất đây là nguồn cảm hứng cho tôi. Những ngày ở Trường Sa của tôi ngoài vai trò là một người lính làm nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc còn là thời gian quý báu cho công việc sáng tác của tôi sau này. Và người viết nhạcĐiều này vừa có ích, vừa là vinh dự đối với công việc của người lính, vì đó vừa là vinh dự vừa là trách nhiệm. –HồHuySơn đã làm được

Nguyễn Xuân Thủy hiện là Tổng biên tập Kho sách Mĩ thuật Nhà xuất bản Quân đội nhân dân. Anh từng đoạt giải Ba Báo chí (Văn học Nghệ thuật) của Bộ Quốc phòng 5 năm 2004, giải Ba cuộc thi Văn học-Tạp chí Văn học Quân đội (2003 – 2005), 2 giải chung (không có giải nhất) . Thi Bút ký-Nhật ký nhà văn (2006-2008). Văn phòng Tổng cục vừa phát hành tiểu thuyết “Meerte” nằm trong cuộc vận động tiểu thuyết và thánh ca về chủ đề Chiến tranh cách mạng và lực lượng vũ trang nhân dân (2006-2008).

    Leave Your Comment Here