Lửa biển chiều (thơ ràng buộc)

Minh Trí

Biển lửa chiều

Hoa đỏ đây già rồi, nên hồn mình sỏi đá đừng quy theo sóng chiều chơi vơi

Kỷ vật này có tán thơ Mùa đợi thơ buồn, đếm từng giây chiều cát chảy lòng bàn tay-ai đi tìm bão tình âm thầm chờ sự thật vấn vương với biển, hãy để xe cát vào thơ như hoa đỏ thắm kịp Màu má, ngón tay trên lồng ngực tim hướng về mùa gió chiều dâng.

Quê hương

Chỉ vì gió thổi trên biển lạnh, khăn lau ướt làm thương nhớ. Dốc đá ven sườn đồi buông lơi, trời xuân hé mở – Tôi dừng chân trước ngôi nhà bên biển. Căn bếp của người đánh cá đầy sashimi và cá nướng, gợi nhớ người ta về rượu xưa, trên bức tường phù điêu Đi cứng ngắc dọc theo những tảng đá run rẩy, âm thanh của hàng ngàn bụi cây, mang tuổi thơ của bạn theo sóng biển, hồi tưởng rằng những bầu ngực xa xưa ấy sẽ trở về vào đêm khuya, gió biển xâm thực vách nhà, ẩn hiện vách nhà Lên. Nước mắt của đất, tôi có nhớ gì không? Em muốn nhớ đời: tiếng hát nơi đại dương không xa

cho em hát trong sóng chiều êm đềm, nước mắt em là ngọc trong biển, thân sứa sầu thương, để ốc biển vùi hồn- -Tôi nghe tiếng gió rì rào giữa núi rừng gập ghềnh, khi đất xưa lay động và chồi non mới nhú, rượu xuân đổ biển.

    Leave Your Comment Here