Câu chuyện cuộc đời của ca sĩ Irwin-Memories of Rose (7)
- Sách
- 2021-02-02
Trượt ra phía sau. Thằng kia cao to nên ép Ái Xuân ít võ. Thậm chí, cô còn buộc phải gọi anh là “Ông già Xuân”. Ái Xuân thắng điểm rõ ràng và từ đó đến nay tôi chưa bao giờ bị bắt nạt! – – Lớn. Có lần tôi nghe ai đó nói sữa đậu nành tốt nên ra chợ mua một nắm bưởi (có thể bạn nhầm tưởng sữa đậu nành là sữa đậu nành ?!). Bố em làm món nước tương cà “bưởi đậu” này, vẻ mặt hớn hở, bưng mâm ra đãi hai đứa nhỏ. Tôi và Ái Xuân là một vì không thể nuốt trôi “đặc sản” này từ cổ. Bỗng có bà hàng xóm chạy đến, bà vừa khóc vừa nói: “Trời ơi, sao lại cho con ăn thế này, đậu thì bán cho lợn!” Bố tôi được đông đảo mọi người đến dọn dẹp ngay món ăn sáng tạo này.
– Lớp học không phải là sơ tán, mà việc đầu tiên phải làm trong giờ học là đào một đường hầm. Nỗi lo lớn nhất của tôi không phải là mệt mỏi mà là lo lắng khi nhìn thấy những con sâu ngoằn nghèo trên vỏ. Bọn trẻ biết tôi sợ giun, chúng nhặt và ném vào người tôi, dọa tôi ngất đi. Tôi không thể để nỗi sợ hãi đeo bám mình mãi, tôi nghĩ ra cách đặt tờ giấy vào tay, nhặt con bọ lên và nói: “Này, tôi không sợ!” Từ đó!
Trong thời gian sơ tán, chúng tôi liên tục di chuyển và chuyển trường, vì vậy tôi hiếm khi có bạn bè. Nhưng khi tôi ở Daohu, tôi đã chơi với hai chị em gái. Em gái cô ấy tên là O, và em gái cô ấy tên là Square. Ô-Square của chị tôi rất tốt. Ô-vuông thỉnh thoảng đưa tôi đi cắt cỏ và làm đồng, nhưng đi chân đất và không đi dép nữa. Anh Vuông cũng nướng gạo nếp và đặt lên đùi tôi cho tôi cắn. Khi chơi Tiles-Square, tôi càng ngày càng ngứa mắt. đau đớn. Cơ thể lở loét và đầu cũng nổi đầy. Nữ nhân vào lòng bàn tay ngứa ngáy. Sau đó, các cô gái trong văn phòng của cha tôi lấy kim băng, bắt Jie ab dọc theo con đường của Jie ab, và đổ đầy tôi bằng những viên thuốc màu xanh lam, thậm chí đốt lưu huỳnh. Tôi phải mất một thời gian dài mới khỏi bệnh.
Ở nơi gia đình tôi sơ tán có rất nhiều đội văn nghệ: cải lương, kịch nói, zaju, kịch nói, điện ảnh, quận V … Bộ đội thường tập múa hát hàng ngày. Hôm nay tôi tiếp tục sang xóm gần đó xem chèo, bữa sau sẽ là một người hàng xóm khác xem trò. Chúng tôi có dịp gặp gỡ tận mắt những ngôi sao điện ảnh, sân khấu như nghệ sĩ Ánh tại Liên hoan Jeras miền Trung… thời của phim “Gió lộng, Diễm Lộc”, nổi tiếng với vai nghệ sĩ Đàm Liên-Đàm xinh đẹp. Thanh. Hai chị em thường xuyên mặc áo lót đen, làm nổi bật gương mặt xinh đẹp với làn da trắng mịn. Tôi đặc biệt thích xem ông già do Đàm Liên thủ vai dắt vợ đi hội. Cô cõng ông già trên lưng với những bộ quần áo cũ kỹ bằng vải vóc, làm nũng như một con heo đất thực thụ khiến bọn trẻ bị cuốn hút đến mức chúng tôi đứng ngồi không yên, cứ như nuốt từng bước chân. Lúc khác, tôi xem chị Diễm Lộc rất khéo léo mô phỏng nàng Xu Vân hay Thị Mầu lên chùa. Không biết biểu cảm lúc nào, cử chỉ xoay ngón tay hay mở rộng tay quạt luôn được tôi tiếp thu, nên sau này ở nước ngoài, những “kiến thức tình cờ” học được trong quá trình sơ tán rất hữu ích cho nghệ sĩ. đã và đang xây dựng lại âm nhạc dân gian.
Còn tiếp …
Đinh Thu Hiền (Đinh Thu Hiền) viết