Phượng hoàng (Tuyển tập thơ)

Trương Đình Tuấn

Phương

Phương bước ra khỏi nỗi buồn lang thang, bước càng ngày càng xa khỏi những bậc thang thấp hơn, ngôi trường tan hoang của bạn sắp hết hàng ngàn câu thơ, yêu mãi mãi Một con ruồi hoàn hảo Bạn đang ở giữa một giấc mơ hoa. Tìm kiếm, tìm thấy tôi để cứu âm thanh của đàn piano Đột nhiên đắm chìm trong âm thanh của thơ ca Ở giữa thành phố của những giấc mơ Bởi vì cách để mái tóc buông xuống, Đùa thôi, tìm người chăn chua trong nước muối đồng. Mùa của những kẻ lang thang đã trôi đi. Những con ruồi đã đánh cắp bầu trời bay còn lại. Những người lưu vong đang tìm kiếm người lạ trên đường phố. Phôi

kem chống nắng

phải trở thành cỏ xanh trên con đường quê. Ánh nắng đến từ đây bằng thuyền, tôi mang mùi cỏ và cỏ, tôi yêu âm thanh của đất nước, nước mặn trên đất Nó đã trở nên chua chát cho một cuộc sống rất dài. Chuyến bay của cây xô thơm và cỏ, mọi người đều cháy trên bầu trời tím của mặt trời lặn, yêu cánh đồng sắn, tre và ngô trong cơn mưa chiều, cho đến khi cây xô thơm được giữ lại

    Leave Your Comment Here