Văn Khô viết Bóng quê mình
- Sách
- 2020-08-20
Lê Thiếu Nhơn
– Trong 6 bài thơ lọt vào danh sách Giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam năm 2009 xuất bản năm 2008, viết Bóng quê hương của Lê Văn Khô được chú ý nhiều hơn cả. Bởi nhà thơ Lê Văn Khô từ lâu đã là một nhân vật được nhiều người biết đến ở miền Trung Việt Nam. Tôi nghe nói trước năm 1975, ông có tập thơ Đơn sơ và tập thơ Trong im lặng, nhưng ông không có hai ấn phẩm này. Đặc biệt, bài thơ Sóng luôn gục ngã ở eo biển gắn liền với tên tuổi Lê Văn Khôi, với nhiều câu tự sự như: “Quy Nhơn Quy Nhơn bão cát thổi trong lòng bao đêm, còn tôi, Lặng lẽ dưới mái hiên / căng mình như áo / trên áo này bão cát chỉ mong / che chở cho em ”.
Nhà thơ Lê Văn Ngân (Lê Văn Ngân). Dáng người mảnh khảnh, gương mặt nghiêm túc và giọng nói nhẹ nhàng của anh ấy dường như không thể hiện bất kỳ hành vi nhanh nhẹn nào ngoài đời. Ảnh: Nhân vật cung cấp
Sống lặng lẽ và viết văn nhẹ nhàng, nên tập thơ “Bóng chiều quê hương” gần như tập hợp cả cuộc đời vất vả của Le Fancoy. Khi đọc tập thơ này, tôi đã cố tìm trong ký ức của mình một chân dung của một thi sĩ xứ Huế, ông đã vài lần thấy nắng và gió lặng, nhưng giữa bao người hoang mang, chân dung của ông vẫn làm Bực bội. Dáng người mảnh khảnh, gương mặt nghiêm nghị và giọng nói nhẹ nhàng dường như không cho thấy tài năng xuất chúng ở ngoài đời. Tôi chỉ có thể tìm thấy anh ấy trong thơ ca, nơi anh ấy có thể an tâm thực hiện những mong đợi và trăn trở. Lê Văn Ngăn tự giới thiệu: “Bây giờ, với những gì tôi viết vào lúc nửa đêm, dường như làm cho nước mắt của người chết lấp lánh”. Ngoài bầu bạn của mẹ vẫn sáng mãi trong tâm khảm, Lê Văn Khô còn tin tưởng vào câu thơ thăng hoa trong bẽ bàng: “Gánh hàng hoa phố năm ấy / còn sống / xa mãi / Em mãi nương tựa / nương tựa người / biết bao giờ. Những người đã viết D & Ograve; Thơ mộng và đẹp như tranh vẽ, luôn tham gia vào các bài báo tôi viết.
Môi trường sống luôn tác động trực tiếp đến văn học. Tốc độ chậm chạp của ý thức thường tạo cớ cho những câu thơ đau lòng. Bạn có thể nhìn thấy rõ những vết chân chim ở khóe mắt cá. Nỗi buồn: “Em sợ một ngày nào đó, trong tiếng mưa đêm âm vang thường xuyên, em đứng trong khoảng không chỉ còn lại ngọn lửa sầu.”
Không dễ đọc. Được viết trong một thời gian dưới bóng đen của quê hương, vì Le Fanco dường như không làm việc chăm chỉ cho những bài thơ của riêng mình. Trái tim mềm mại và cảm xúc của anh ấy đầy hỗn độn. Lê Văn Ngăn, với tầm nhìn và quan điểm sống giản dị của mình, tin rằng Miễn là bạn phơi bày tất cả vẻ đẹp bị chôn vùi trong giấy, bạn có thể chia sẻ những mảnh đời đã mất và những nốt cao. Anh bắt gặp chút ánh sáng từ căn gác nhỏ đầy hoài niệm lởm chởm, thao thức: “Em sống ở đâu bây giờ / Em có biết anh nợ em chút ánh sáng / Trả ơn những điều không thể Mỗi lần gặp lại em luôn Bạn phải tự nói với chính mình: Hãy quan sát, đừng để thêm bóng tối trong cuộc sống của bạn, có thể bạn đang vội vã về nhà. Anh ấy đã gửi một tin nhắn cho con trai mình theo cách của một người bạn trẻ được tôn trọng và quan tâm: “Tôi hy vọng bạn có thể Đừng lo lắng, / đừng nằm trên giường mà nhìn chằm chằm vào con đêm, nếu bạn muốn quay lại gọi con, cánh cửa / con càng gần trường, con càng gần cha / khi cha mất, con càng được sống với người khác. Anh hy vọng nhưng không phải lúc nào cũng nghĩ đến “Người đàn bà bán cà phê” trong “Lặng lẽ như thiên đường”: “Món nợ đời anh / Em luôn mong có ngày trả hết / Trừ số tiền nhỏ trong cuốn sổ / Anh nợ em chút ngọt ngào Đôi mắt, buổi chiều vàngDưới khung cửa sổ / Cuộc sống không ổn định vài năm trước / Cho đến nay, cuộc sống bình thường đã giúp tôi tồn tại.
Tập thơ 6 tập xuất bản năm 2008 được Hội Nhà văn Việt Nam trao tặng Giải thưởng chung cuộc, năm 2009, Viết bóng trên quê hương của Lê Văn Khô được chú ý nhất, chỉ cần không có tia lửa là bắt Rod, nhà anh vắng lặng, trí nhớ xáo trộn, anh chọn đích đến là lòng lương thiện: “Trên đường đến đây, tôi mệt mỏi với những hình bóng ích kỷ / khước từ chúng. Vinh dự vở đầu tiên / Nói không với kẻ sống tốt vì người lao động nghèo. “Chính vì vậy, chất liệu Lê Văn Khô đưa vào sáng tác thơ chứa đựng biết bao câu chuyện về sự dịu dàng, cô đơn và yếu đuối. Anh trở thành người kể chuyện, kể chuyện xa, chuyện xa, câu chuyện choáng váng. Giờ đây, những con hàu vẫn còn tươi nguyên, và câu chuyện từ chối chiếu qua những va chạm của thời gian một cách mù quáng để bộc lộ những giá trị cụ thể: “ Thời gian, quá khứ / Tôi muốn trôi như nước dưới vỉa hè / Bây giờ tôi muốn bắt đầu nắm bắt thời gian trong cuộc sống / Trong một thời gian nhất định Một số điều khiến thời gian cụ thể hóa / chẳng hạn em muốn trồng những bông hoa nhỏ / gửi về nơi em đã sinh ra và sống giữa muôn người ”. Vì cố tình kể chuyện theo bóng dáng quê hương, Le Fanco đã đặt anh và độc giả vào ranh giới mong manh giữa thơ và thơ. Bài thơ nào muốn kể một câu chuyện chính xác thì tác giả phải hết sức cẩn thận, vì bài thơ này có thể dễ dàng trở thành một bài thơ ngắn, nhưng bài thơ này lại như… dòng.
Tôi thật sự e dè khi thấy cái lạnh lùng của nhà thơ Lê Văn Khô đã làm cho tình hình Thái Lan ám ảnh đến mức nhiều bài thơ của ông phải nhiều chữ.g Ý vị thơ, không thơ. Nếu không phải vì những câu đại loại như “Em yêu dấu ơi / Nếu chỉ có một mình em không thấy được sự thật / Em hãy đến gần anh nhé, vẻ đẹp của anh. Để anh biết rằng sống còn hơn chết”. Ngoài ra, khi ở Huế, khi nhà thơ muốn thổ lộ quá nhiều vào bài thơ, không thể tránh khỏi việc hét lên: “Tôi biết tiếng nói của đất nước tôi / tiếng nói của đất nước đến từ vết thương và danh dự, / nó ngọt ngào trong mắt tôi / Vẫn còn đó những vết sẹo và những ánh hào quang. ”Ở đây, tôi muốn nói rõ hơn một chút để phân biệt giữa thơ và kịch, và phải xét đến sự đồng cảm của ngôn ngữ diễn đạt. Những câu thoại sân khấu chỉ cần mang một ý nghĩa trôi chảy, có thể mòn, hoặc sáo rỗng là có thể đưa câu chuyện về phía trước. Câu thơ này phải có khả năng tác động trực tiếp đến nhận thức và trí tưởng tượng của người đọc. Chẳng hạn, khi nói về sự sống và cái chết, Lê Văn Khô đã viết một câu thơ trong bài thơ “Mẹ con và ngọn đèn dầu” với những từ gợi tả, gợi tả: “Một lần soi bóng. Ngọn đèn của lối sống con người / sẽ được đặt trên đầu người chết “, và viết một câu trong ngành sân khấu trong số phận gói ghém của bài hát Sur la plate-fo rme:” Goodbye, goodbye / Vậy ai cũng phải bước đi một mình / Một mình bước qua đường viền ngôi nhà thân yêu vừa từ biệt ”. Trên vầng trán thường u sầu của Lê Văn Khô luôn hiện hữu sâu sắc và đẹp đẽ. Tuy nhiên, chiều sâu của Văn Khô thô, không sắc nét. Văn Khơ vẫn tiếp tục thoải mái kể những câu chuyện đời thường, nhưng bản thân câu chuyện cuộc đời đã là một triết lý thú vị, khi trầm ngâm suy nghĩ triết học, anh lại thấy chộn rộn những suy tư. Bài thơ tặng có thể chứng minh điều này. Đây là câu chuyện đời thường chuyển sang triết lý: “Anh cho em bầu trời đêm, gió thông gió / nhớ cu & # 7897; Cuộc sống đã trói buộc ta / bao nhiêu năm, vẫn còn chút dịu dàng trong mắt ta / lý lẽ sống / vượt qua những cảnh nghiệt ngã trong cuộc đời. “Tương phản:” Anh gửi em trang trên đất / Em biết những điều quý giá chưa chắc đã đến / Hãy cùng anh niềm tin giữa những tiếng ồn ào ồn ào / Luôn có những người bình yên như Hoa lặng lẽ / như hy vọng. Đọc tập thơ Viết bóng quê hương, tôi rút ra một kết luận cơ bản là mỗi khi nhà thơ Lê Văn Khô cố tình triết lý thì không chỉ làm lung tung những vần thơ chân thật của mình, mà còn khẳng định triết lý sống có vô số gia đình trên đời!
Lê Văn Khô suốt đời trung thành với thể loại thơ hay văn xuôi không vần, trước những câu thơ dài ngắn khác nhau của Quạt Gào, nhiều người e ngại nghĩ rằng ông là một đại diện của thơ hiện đại. Ông thuộc trào lưu cổ điển, dù mất chữ mấy chục chữ hay ngắt quãng đột ngột thì hầu hết các bài thơ của ông đều mang bóng dáng thơ Đường, nghĩa là cũng chia làm tứ-thực-kết-luận. Ví dụ như bài thơ mà em có thể tách ra “Tôi có một vì sao trên trời / đêm, bạn tôi và tôi ở xa / có thể vẫn chung một đốm sáng” phần này, phần thực ”J có đào. Ở Thanh Thành hay Đà Lạt, muôn hoa / muôn hoa đua nở, nhưng lòng người mãi là nơi cánh hoa không héo tàn “. Phần bình luận” Tâm hồn tôi hơi lạnh / bao năm rồi, đến phân cực lạnh giá mùa đông / Tôi vẫn thường. Lắng nghe bước chân mùa xuân đến, để rồi nghe đến tận cùng mới tin: Từ đó về sau con đường tuyệt vọng không phải là chết mà là hy vọng. ”Lê Văn Khơ cứ mãi cảm xúc là thế, nên ông thử từng bài thơ. Tìm một đoạn kết, nhưng đôi khi đoạn kết lại hết chất thơ.# 7845; y dans la fleur “suýt dừng lại ở câu” trong hoa em thấy một xuân sắp tàn, mai sau / dưới ánh mắt nhân ái của quê hương “anh thêm”, em ngồi lại thêm đời. Tất cả thanh xuân đã trải qua / thấy thanh xuân không thể phai mờ. “Đôi khi tôi ngạc nhiên là khi nhà thơ Lê Văn Khô bị“ nhập ”lại thì giá trị của thơ cũng ít nhiều bị“ trừ ”đi, bởi thơ không chỉ đòi hỏi tính khái quát, mà còn đòi hỏi nhiều hơn cả thời gian hay sự tưởng niệm. Giận quá!
Khi nhà thơ Văn Kho đã 64 tuổi, được in dòng chữ “in bóng quê mẹ”, cuộc sống khó khăn nên ông không có nhiều thời gian chuẩn bị cho sự ra đời của tập thơ. Tôi biết điều này cũng vô ích, anh phải neo những vần thơ của mình đậm nét trên bầu trời, có khi “dưới trời sao”, có khi “sao không tắt”, có khi “sông ở trên trời”. “Thoải mái xuôi ngược”, có khi “chơi vơi dưới trời”, có khi “có khi“ dưới bầu trời đêm phố, khi mẹ thao thức trong đêm dưới sao, ”có khi“ một đêm thơ ấu, trăng non treo trên trời ”. Anh thì thầm dưới bầu trời đêm “… Nhưng dù thỏa mãn hay không, tập thơ cũng khép lại trong bóng chiều quê. Ở nhà, tôi luôn bị chinh phục bởi những vần thơ của Lê Văn Khơ. Tập thơ hoa:” Mùa xuân đã qua / hoa về đây Héo rũ / tiêu điều trước khung cửa, bản thân không đủ tiền bạc và thời gian. “Chăm sóc quê mẹ xa xưa / Còn đỡ hoa sao / Mong mưa muộn về kịp / Hễ gánh hoa tàn ngày tàn / Nếu mai không có hoa / Chẳng cớ chết non.” Vâng. Sự tra tấn của hoa cũng là sự tra tấn của những người như vậy!
Sài Gòn 11/2009