Nhà văn Linh Lê: “ Tôi không sốc ”

Tiểu thuyết Linh Lê ra mắt độc giả vào đầu tháng 1 kể về cuộc đời, khám bệnh, vẽ vời của một cô gái ngoan trong thân phận gái điếm hạng sang. Họ khao khát tình yêu và hướng tới cuộc sống thực tại nhưng lại bị cuốn vào vòng xoáy của tiền tài và danh vọng.

Với phong cách “ngăn nắp”, “sôi động” và “trữ tình, ngọt ngào” (như lời nhạc sĩ Quốc Bảo), đội hình tạo nên một không gian nghệ thuật đầy tính giải trí.

Nhà văn Linh Lê. Ảnh: L.L .

– Ý tưởng cho cuốn sách này ra đời như thế nào?

– Đạo có nguồn gốc từ vật liệu thực tế. Tình cờ, tôi có cơ hội gặp gỡ “Lin, Cat, Me, Na” và nghe họ hát trong bối cảnh của cuốn sách này. Họ hát nhiều thể loại, ngoại trừ đó là sự thật. Tôi thích catrù rất nhiều.

Trong quá trình viết bài, tôi đã tìm thấy một số phụ nữ được gọi là đồng nghiệp (những người ủng hộ giảm lây nhiễm HIV) và tương tác với họ. Cơ duyên này khiến tôi khám phá ra nhiều cơ cực và những điều thú vị không kém trong “ngành kỹ nữ”. Những phát hiện này được đề cập trong cuốn sách. Hình dạng của cánh hoa đào đầu tiên là như thế này.

Tôi hay thắc mắc tại sao lại viết bài về hoa hậu, đại gia, giới tính, LGBT, ngoại tình …? Công chúng có quyền bị sốc và nghĩ rằng tôi muốn có quyền bị sốc. Khi nhận tác giả, tác phẩm, dù theo hướng nào thì sự kết nối này là cần thiết.

– Tại sao tác phẩm có tên là “Đạo”?

– Cuốn sách gốc đã được đổi tên khác. Tuy nhiên, do một số yếu tố chủ quan và khách quan, tôi đã phải sửa đổi. Sau đó, tôi nhận thức rõ hơn rằng Tao thực sự là tên của cuốn sách này. Nghề này có đảo, ca sĩ, gái ngành … và tên là Đào, rất gợi cảm.

– Điều khó khăn nhất khi viết công việc này là gì?

– Năm 2016, sau gần hai năm suy nghĩ khi sắp đến, tôi đã viết “Tao”. Sau đó, tôi đi đến cuối con đường một mình và bị mất máy tính ở sân bay Frankfurt (Đức). Bản thảo không được ghi ở bất kỳ nơi nào khác. Tôi đã dành một thời gian dài hơn để suy nghĩ về việc có nên bắt đầu lại hay không. Cuối cùng thì Đạo cũng trở lại, và tôi còn cho rằng lần trở lại này tươi sáng hơn bản thảo đã mất trước đó. Bởi vì thời gian viết lại cũng là lúc trong cuộc đời tôi có được nhiều thông tin thú vị và phong phú hơn từ đời thực đến lịch sử văn học hơn bao giờ hết.

– Mèo, Tôi, Na … và các nhân vật chính khác đang hướng tới cái đẹp. Điều gì đã khiến bạn xây dựng chúng như thế này?

– Cat, my, Na … Thoạt nghe cũng đẹp, chính họ cũng tạo nên vẻ đẹp cho khán giả. Tuy nhiên, tôi không chắc, liệu họ có nhận ra rằng họ đẹp, hay họ đã có được thứ gì đó đẹp đẽ để chiêm ngưỡng?

– Bạn muốn thể hiện điều gì khi chọn cái kết bi thảm của nhân vật?

– Nhiều người nghĩ rằng cái chết là một bi kịch, tôi nghĩ cái chết thường xuất phát từ nỗi sợ hãi cái chết. Cái chết thể xác chưa bao giờ bi thảm như cái chết của con người.

Nhân vật của tôi chưa bao giờ sống cho chính mình, không biết cuộc sống của mình có ý nghĩa gì, tôi là ai, tôi muốn gì – nói với chúng tôi cho đến khi họ phải lựa chọn. Sự lựa chọn này giống như một cái kết, không khác gì của chính họ, nhưng lại là một bi kịch đối với nhiều độc giả.

– Nhạc sĩ Quốc Bảo đã từng viết về ý kiến ​​này: Linh Lê viết văn với cảm giác bất an của chính mình. Bạn nghĩ sao?

– Nói một cách chính xác, tôi sử dụng sự bất an của bản thân để viết tác phẩm. Tôi nên làm gì nếu sự an toàn được đáp ứng? Tôi vẫn chưa an toàn và đang viết một lá thư. Dù có dưới hình thức nào đi chăng nữa thì nó cũng khiến tác phẩm của tôi trở nên háo hức với tình yêu và cuộc sống hơn bao giờ hết.

Trailer từ cuốn sách “Đạo” của Linh.

-Tại sao bạn làm điều này? Quảng cáo cuốn sách này?

– Tôi rất thích những bộ phim trong cuốn sách này. Khi viết, tôi luôn hình dung ra từng cảnh để có thể lột tả những gì diễn ra xung quanh và tâm lý nhân vật một cách chính xác nhất có thể. Sau khi đọc các tác phẩm khác của tôi là “Mùa mưa ở Singapore” hay “Người tình Sài Gòn”, nhiều người cũng đưa ra nhận xét này. Với Đào, mọi cảnh vật được hình dung đều trở nên im lặng, động, đầy nỗi nhớ buồn, đầy da diết của giai điệu catrù… Mọi thứ khiến tôi muốn nhìn thấy hình ảnh này, giống như một đoạn phim đã xảy ra.

Một lý do nhỏ nữa là tôi cũng muốn thử sức với những tác phẩm văn học của riêng mình, đôi khi giống như một cuộc dạo chơi. Ngọn gió của tâm hồn .—— Bạn mong đợi điều gì ở một cuốn tiểu thuyết sẽ trở lại sau năm năm?

– Trong công việc, tôi luôn cố gắng tìm ra cách tốt nhất. Phần còn lại là sự chào đón của công chúng. Tiếp đón kiểu này không ảnh hưởng đến việc giải tríTính thẩm mỹ và tình yêu văn học của tôi. Vì vậy, tôi không mong đợi nhiều .—— Bạn có kế hoạch gì cho văn học?

– Tất nhiên, tôi sẽ viết lại. Đi cuối con đường vẫn thấy nhớ nhung da diết. Hiện tại, vai diễn trong Đào vẫn khiến tôi bận tâm. Tôi nghĩ tôi sẽ tiếp tục khám phá sâu hơn những nhân vật này như một sự tiếp nối của Đạo, ai biết được không?

– Bạn nghĩ điều gì là quan trọng đối với người viết?

– Đối với tôi, đây là định mệnh. Đây là lần đầu tiên tôi viết “Đạo”, và sau khi lãng đãng, cuốn sách đã trở lại với tôi trong một mối lương duyên đã định trước. Nếu không có mối quan hệ định sẵn với công việc, mọi thứ sẽ bị ép buộc.

Cát Na

    Leave Your Comment Here