Nhà văn Ruan Hong uống bia trong tuyết

Đinh Tiệp

– Cho tới bây giờ vẫn không biết Nguyên Hồng vì đâu mà có nhu cầu đặc biệt như vậy. Rõ ràng, anh ấy thích tuyết mùa đông ở Nga. Đặc biệt vào những ngày có tuyết rơi, tuyết rơi dày đặc. Vì tôi có duyên gặp anh ấy ở Nga mấy lần, nên mùa đông nào cũng vậy. -Tháng 2/1977, ông Hồng và nhà văn Tiệp Khắc Mạc Phi trở lại Mátxcơva. Mỗi khi tôi gặp anh Hồng ở Nga, anh ấy rất lo lắng và dành rất ít thời gian để đáp ứng nhu cầu cá nhân của mình, nhưng lần này gặp tôi và anh ấy nói:

Đi thôi. “Đá bỏ” Mạc Phi rồi sáp nhập, bạn có thể dành nhiều thời gian cho Hội Nhà văn Liên Xô. Bạn phải đáp ứng những nhu cầu mà lần trước tôi không đáp ứng được.

Nói thật là tôi không nhớ, tôi ngạc nhiên, hỏi lại: “Còn món nào định mua mà không mua được bạn bè à?

Nhà văn Nguyên Hồng (phải) và” Uống Bia … ở Xứ Tác giả của “Những bài báo trên mặt đất” Bác Hồng cười nói với tôi:

– Cô mau quên thôi! Quà đâu! “Uống bia trên ván trượt!” “

Tôi cảm thấy mình có lỗi, rồi tự bào chữa:” Lần trước tôi nói anh nói đùa nên tôi quên mất. “

Chú Hồng cười ngọt ngào:

– Đùa gì vậy? Đây là một yêu cầu quan trọng của tôi. Tôi đã” bỏ qua nhiều lần rồi. ” “Bây giờ tôi nhớ lại mùa đông năm ngoái, khi tôi nhìn thấy cô ấy lên và xuống tàu vận tải để về nhà trên sân ga ở Moscow, cô ấy đã hỏi tôi:” – Anh chưa hoàn thành một việc quan trọng à? ” – “Uống bia trên ván trượt tuyết”!

Sáng hôm sau, như đã thỏa thuận, 9 giờ tối, tôi đón chú tôi tại đại sứ quán. Hồng đến công viên văn hóa Matxcova để thực hiện lời hứa của tôi- “Uống bia trên ván trượt” là nguyên tác của anh Hồng, không hiểu sao lại b & auteGọi là “mâm cỗ”, nhưng thực chất là cuộc họp bàn tròn, nơi khách uống bia trong công viên văn hóa và các nơi công cộng khác.

Ở Moscow và nhiều thành phố khác của Nga, có rất nhiều quán bia lạnh. Lúc đó, Nga chỉ có bia chai và bia tươi, nhưng bia chai chỉ bảo quản được tối đa năm ngày, nếu không sẽ bị biến chất (đục và nhạt, không uống được).

Có lẽ đây là lý do tại sao mọi người rất thích bia tươi khi uống bia. Hầu hết những người uống bia tươi cũng là những người lao động bình thường và những người nghiện rượu. Họ thường mang rượu Voska (Bogka) đến đây, uống bia theo kiểu “trá hình”. Đó là ván trượt tuyết!

Khi chúng tôi đang đứng vào bàn, một nhân viên pha chế lao lên bàn để nhường chỗ cho bia. Bác Hồng vội ngăn lại. Anh trố mắt ngạc nhiên. Tôi vội xin lỗi và nói:

– Anh ấy là nhà văn Việt Nam, anh ấy rất thích tuyết rơi vào mùa đông ở Nga. Anh muốn nhìn ly bia đặt giữa chiếc bàn trắng như tuyết.

Người phục vụ gật đầu, mỉm cười hài lòng và nhìn anh đầy thiện cảm: “Hiểu rồi!” Hiểu rồi!

Ngay lập tức, anh ta đặt bốn cốc bia lên bàn, và Daxue đang ở trên cốc. Tôi uống hết cốc bia rồi mà anh Hồng vẫn chưa uống hết. Chú ơi, chú nhìn những bông tuyết rơi rồi tan trong ly bia. Tôi để ý thấy cô ấy đang cười và nói:

– Thiên nhiên thật kỳ lạ! Hai bông tuyết khác biệt: một tròn, một cánh và sáu cánh, tất cả đều hài hòa và cân đối, như thể có một bàn tay tài hoa điêu khắc.

Rồi anh Hồng mở bàn. Phát nó ra, nhặt những bông tuyết hoàn chỉnh, sắc nét và nói với tôi: “Nếu có cách nào để bông tuyết không bị tan chảy, và trang trí cho đẹp!” .—— Tôi nhanh chóng nói với anh ấy:

– Rồi đằng kia! Người ta dùng xốp trắng và đèn màu để làm đồ trang trí hình bông tuyếte; Ở các cửa hàng, cửa hiệu hay lễ tết …—— Bác Hồng chợt nhớ ra:

– Dạ! Tôi đã nhìn thấy nó ở nhiều nước phương Tây, nhưng bây giờ tôi biết nó là hình ảnh của những bông tuyết.

Đang nói chuyện thì cô ấy chợt nhìn sang bàn bia bên cạnh, ly nào cũng trong suốt, cô ấy hỏi: “Ở đây có hai loại bia? Sao uống trong suốt vậy?” – Tôi ra hiệu cho cô ấy dừng lại nhìn. , Và thì thầm vào tai cô ấy: “Họ đang uống Voska!” .—— Chờ “kẻ say rượu” quay lại, không thèm để ý, tôi chỉ cho anh Hồng xem cặp sách treo dưới gầm bàn.

Chú Hồng hỏi lại: “Sao họ lại đưa vào đây! Thiếu gì chỗ nhậu?”.

Tôi phải nói thêm với bạn:

– Đối với “ma”, quán bar là nơi an toàn nhất để uống. Ở nhà bị vợ mắng. Ra đường sợ công an bắt, bị phạt. — Chú Hồng gật đầu:

– Tốt lắm! Mỗi lần đến Matxcova, thấy người Nga say xỉn, đi ngoài đường hay nằm trên tuyết, cảnh sát phải điều xe đến đưa về!

Vừa nhìn bảo vệ của bạn Hồng, tôi đoán ngay là cô ấy sẽ nhờ vả gì đó, rồi cô ấy thật thà hỏi:

– Sao không có ghế cho khách ngồi uống bia?

Tôi nói với anh ta:

Quán bia hàng không là nơi giải trí của người qua đường, không phải nơi ăn uống, nghỉ ngơi nên không cần ghế! Theo lời chủ quán thì: “Bỏ ghế thì người ta ngồi lâu” –Bắc Hồng cười hài hước:

– Ừ! Ghế ở đâu và khi nào? Chúng ta cũng phải suy nghĩ và tính toán!

Tôi không có thời gian để nói thêm với chú Hồng. Chú Hồng là một thanh niên rất trẻ (người Trung Á, không có tiếng Nga), mặc quần áo chỉnh tề, đã đứng trước mặt chúng tôi, móc trong túi áo sơ mi, ” Cá “Kim ki” (cá biển nhỏ như cá trích của Việt Nam) cũng được mời vào. Tôi dẫn hai con và đưa cho chú Hồng một con. Tôi hỏi:

– Ph & # 784một;3; Tôi có thể nấu nó không? Nấu chưa chín .—— Chú Hồng lắc đầu đưa cá cho tôi:

– Rồi có món Nga thứ hai làm tôi sợ!

– Món đầu tiên bạn sợ nhất là gì! Ông?

Chú Hồng cười nói:

– bánh mì đen cá mặn!

Tôi cũng sợ! Cho dù đây là “chuyên môn” của người Nga ngày xưa!

Dù trời lạnh nhưng chú Hồng vẫn muốn nán lại bia lâu hơn. Chúng tôi mất hơn một giờ để rời khỏi công viên. Trên đường về nhà, cô ấy hỏi:

– Hôm nay bạn cảm thấy thế nào?

– Tôi rất hạnh phúc vì được làm những gì mình thích. Thế còn bạn

– Tìm hiểu thêm về cuộc sống mới của người Nga thông qua các chi tiết được xem trong thanh ngày hôm nay.

Bác Hồng tự nhiên nói rằng có thể không có khái niệm để hét lên, nhưng tôi đã suy nghĩ về nó, và sẽ luôn chỉ một điều: để hiểu cuộc sống, con người cần phải có “chi tiết.” Nó thậm chí còn giống như nghệ thuật.

(Nguồn: Tổ chức An ninh Thế giới tháng trước)

    Leave Your Comment Here