Suy ngẫm về giá thơ của Chế Lanwen

Lê Thiếu Nhơn

– Khi các chuẩn mực văn hóa và đạo đức của xã hội gặp nhiều thách thức, rất khó để tìm được sự đồng thuận giữa các phần thưởng khác nhau. Một thực tế không ai có thể phủ nhận là nền văn hóa của chúng ta không tồn tại trong tay những bậc thầy nổi tiếng, và thiếu tiếng nói của những người thuyết phục công chúng về những giá trị nghệ thuật nhất định. Trước sóng gió của mỹ học văn học, Chế Lan Viên được coi là một nhà thơ lớn, có công dùng thơ như một công cụ quan trọng để dẫn đường, soi đường. Khi trao tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh và Giải thưởng Quốc gia, xin cố gắng trả lại bài thơ của Chelan Wien cho ông, như ông đã từng nói: “Khi tôi chết, bài thơ sẽ xanh hơn / Tất nhiên, đây là bài khác Thơ nhân gian / Có luân hồi thì về, em đọc / Em ôm hôn cỏ lạ ”, có lẽ sẽ có chút suy tư!

Nắm được giá gạo, giá khí tăng, tiền tăng, đầu tiên Bộ VH-TT & DL đưa ra giá TP HCM 300 triệu đồng và thưởng quốc gia 200 triệu đồng. Tuy nhiên, sau khi cân nhắc, Bộ Tài chính quyết định giá Hồ Chí Minh là 200 triệu đồng và giá cả nước là 120 triệu đồng. Trong trường hợp này, tiền đồ rất sôi nổi: “Xung quanh tham nhũng / xây biệt thự và biệt thự / luôn đến lớp học của nhà thơ / cần phải được xử”.

Kinh phí đã có, làm thế nào để tiếp tục vận hành sản phẩm? Điều này không dễ, bởi sau khi bước vào kinh tế thị trường, ai cũng có thể mơ hồ đoán được: “Bể đã rũ hồn thơ / Sóng không còn trong lòng / Vầng trăng kêu thủy triều / Chim cò bay thay chim hải âu trắng canh”. Tuy nhiên, khi đến ngày này, tôi vẫn còn hy vọng: “Thơm bay về chốn vắng lặng / Tiếng thơ ngân vang chốn âm u”

Làng văn xôn xao, dễ dãi trên TV Xem tác giả, trên báo, nhưng rất ít tác phẩm. Lời kêu gọi đề cử vừa hân hoan vừa phấn khởi: “Bốn nghìn năm nay tôi không đào sâu vào trang này / Geave đã có hàng trăm năm lịch sử.” May mắn thay, đã có cả trăm phản hồi, đề cử và đề cử. Đã trở về nhà. Ứng cử của một tổ chức nghề nghiệp và ứng cử vào chính quyền địa phương cạnh tranh công bằng: “Nghệ thuật được sinh ra bằng cách tác động hai loại lực / nước và xoắn và quay dưới chân cầu.” Cứ như vậy, cuộc khảo thí đã trải qua nhiều giai đoạn gay cấn từ hội đồng thành lập đến hội nghị chi bộ rồi đến ủy ban quốc gia: “Pháo và giun-đất chưa vượt trời qua đường. Satoshi / có khi phải dùng cầu vồng bắn kinh. Văn / tiêu luôn thẳng. ”

Thưởng ba lần, người sống không quên người chết. Có thể là tưởng nhớ, có thể là tưởng niệm: “Một số thi sĩ để lại tên tuổi của mình / con cháu đổ đầy rơm rạ vinh quang / thậm chí làm cho người chết thêm trọn vẹn. Động vật / tất cả. Rầm rầm”. Không sao, tài liệu xưa vẫn vậy, nhìn vào danh sách đề cử sẽ thấy “Có rồng thì có cá hóa rồng, không có rồng / thì có thơ, có thơ”. Những nhân vật kiệt xuất của Huy Cận, Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Nguyễn Tuân, Nguyễn Đình Thi, Nam Cao không phải là việc dễ dàng, người đoạt giải sau phải lấy gì để khỏi làm xấu mặt người yêu cũ? Sau đợt đầu tiên? “Mỏng như heo / đùi to, mông to, mười sáu cặp vú, nhiều vú / thơ đồng hành tạo thơ xuất tiên / F1 mịn màng trắng sữa phải không?”

– Tổng hợp các video ngắn, Thảm giữa làng quê rưng rưng Đề cử làm nức lòng công chúng Đề cử khiến dư luận ngỡ ngàng: “Đời xe đa sắc / Lòng nghèo nên tuyệt. Trăm hình thận trọng “. Mọi người tung hô đôi khi chợt hoang mang trước những chỗ trống của những nhân tài không tham gia:” Ném ngọc lấy 3 triệu sóng đời. Đây là ngọc dễ thoát kiếp “. Đồng nghiệp và độc giả không biết nói gì với tác giả vì lý do nào đó không đăng ký nhận giải. Anh thở dài chia sẻ: “Ruan có lâu dài hay không, Ruan Cóc cũng cần / Thiên tài từng sống kiếp mây cô đơn / Tuổi là sóng / Anh chỉ muốn em day dứt một lòng / Giọt sương đọng nơi khóe mắt / Lê Nguyên đợi nước mắt hồi đáp. “

Treo cờ, bấm pin, ai muốn tham gia chơi, luật chơi rất rõ ràng. Tác giả đã đạt giải thưởng quốc gia và sau đóTìm các tác phẩm khác để xin Giải thưởng Hồ Chí Minh. Không có tập riêng, thu gom rác ven đường: “Đất nước này có rất nhiều sông dẫn đến Thiên Đường // Dù bạn chia Ruan Du, Du En, và Qing En thành ba phần / Nước mắt (Keeu) đã không được thu gom ở đó” . Điều thú vị hơn là tác giả luôn rất xa lạ với độc giả, họ luôn tự tin liệt kê hàng chục tác phẩm đủ thể loại, mặc dù cũng có thể kể ra: “Hàng trăm bài thơ đã bị xóa chỉ với một câu. Có lẽ cụm từ này sẽ còn Bay đến bình minh. “

Đề cử là liều lĩnh, nhưng phần thưởng có hạn. Ban giám khảo bất ngờ bị phạt nghìn cân và phải đóng vai một người khâm phục sắc sảo trước sự bí ẩn: “Khi hết độc giả / có bạn đọc yêu tôi ở lại / Bệnh nhân này mang đến cho bạn điều gì nửa đêm Một ngôi sao trong số / anh ấy đã tìm thấy ngôi sao tôi đang tìm kiếm / một ngôi sao khác sẽ gọi lại cho hàng trăm độc giả. “Tất nhiên, ban giám khảo có tiêu chuẩn riêng và sự can đảm để duy trì sự sang trọng của chiếc cân. Chiến đấu và lịch thiệp, nhưng cũng đầy chiến tranh: “Hãy nghĩ về những người Urs tự xưng sẽ trở lại đọc thơ của bạn / Đó là Ruan Du, Ruan Trai / Bạn thích gì? Chỉ như bạn không thích thầy cũ / Như bạn có Phong cách thời gian của riêng bạn, bạn không bao giờ biết / bạn muốn biết thời gian của bạn / tâm hồn tôi hoàn toàn khác với tâm hồn của bạn. “Chính giám khảo cau mày nghiêm nghị. Những thí sinh này đang háo hức chờ đợi kết quả. Họ vẫn đinh ninh rằng công chúng đang cày Tian, ​​công chúng đang làm áo, và công chúng đang nấu ăn. Phán quyết cuối cùng là: “Khán giả bên cạnh khán giả của bài thơ bạn viết cho bài thơ / Nhưng có người đang xem bên phòng trò chơi và hình như đang hé mở / Họ chỉ đang xem, nếu bạn quên vở kịch họ đã nhớ / Bạn sở hữu Họ sinh ra từ lạch trong từng câu Kinh

– mọi người đồng thanh dễ dãi: “Hễ mừng Nguyễn Du thì Nguyễn vô dụng / Xưa để thơ không trong lòng. / Anh hóa mây trắng trên trời. Niệm / Sự thật đã chứng minh rằng Kiu cao hơn anh gấp mấy lần “Nhưng có người thi đỗ thì phải có người không được. Tác giả đoạt giải tự cảnh cáo” Rồi lòng đời cũng tròn / Thế hệ sau nhất định sẽ chỉ trích mình Tác giả bị trượt giải tự nhủ: “Em ơi, em không được mùa nữa rồi / Chẳng qua là em quăng ruộng, bừa bộn / Chẳng biết chân trời góc bể gieo mình gieo Lúa / nay lúa anh mọc cỏ / anh gieo bão cũng chỉ gặt gió / cây cối ruộng đồng còn nhiều, lương thực còn cằn cỗi, dĩ nhiên có người ngậm ngọt ngào vì không được trả công: ” Vết thương do mùi hôi có lâu lành / lành không? Phải có nước hoa / chúc may mắn! Đây là vết thương không chảy máu, không hình ảnh, không sẹo / dù có chết vẫn có thể bước đi và mỉm cười như một Đại loại lẽ sống văn minh, xin lưu ý những ai chưa nhận thưởng, chưa tham gia cuộc thi mong cải thiện được một số khuyết điểm của cơ chế quyên góp: “Dùng tàu cũ, phát hiện ra Crixtop Colông ở Mỹ / sao tàu ngày nay bị ném Thả hình con thuyền cũ? Nó không phải là con tàu nên trung thành hơn với xe tăng / không bao giờ thay đổi bể bên trong của xe tăng / thay đổi hình dạng của con tàu, bạn sẽ tìm hiểu thêm! “

Giá 5 năm mới có một lần. Khán giả xôn xao, rồi gửi lại cho tác giả một bản thảo khắc khoải:” Chẳng đợi anh viết mãi câu thơ này / Em như con tằm, biết sao? “Làm sao dệt mặt trời? Làm thế nào để câu thơ của anh trường tồn, vĩnh cửu / nhanh hơn đời anh?” Rồi viết, viết lặng lẽ, viết nâng niu, viết khắc khoải vì sứ mệnh của người viết: “Phía sau anh có cả một Nhân loại / Đừng nghĩ mình là người cuối cùng / Đừng để lại dấu chân, cành cây, hạt sỏi / Không riêng cho người sau Văn học thời hội nhập nghiệt ngã từng ngày buộc những cây bút vừa chớm nở phải trân trọng nỗ lực vượt khó của Việt Nam “Gạt đi da, xương, quê mùa chảy máu / Công nghiệp chân lấm tay bùn / Ta trèo, ngã thì phải trèo / Giữa những cảng lớn dầu khí ngày nay, xưa kia làm em say mê leo đèn dầu. Tay bạn che mặt này. Cuốn sách tôi viết hôm nay đang chờ gió đến.

Tôi không thể nói ngược lại, ngoài việc khen thưởng, Giải thưởng Hồ Chí Minh hay Giải thưởng Quốc gia còn có thể cân đo đong đếm, điều này giúp ích cho mọi người, tác giả nên nhớ: “Để ta có thể cúi xuống vuốt ve bạn r lạnh tay chân. / Không ốm đau mang đến quầy thu ngân / ngàyBây giờ tôi đang cố gắng tạo ra một mùi hương của trí tuệ / viết nên những vần thơ tỏa sáng trong tâm hồn tôi. “

Sài Gòn, tháng 7 năm 2011

    Leave Your Comment Here