đau đớn
- Sách
- 2020-11-15
Khánh Thảo
Chỉ có những điểm tương đồng. Thể hiện Long cảm thông. Không có bản sao chính xác. Chắc hẳn ai cũng có những nỗi đau. Chẳng hạn, chị Thanh mới bị đứt tay hôm qua, hôm nay đập chân chết vào cầu thang chảy máu. Vì vậy, tôi không thể đi bộ trên giường. Đau tê tái. Bình đang nằm trong bệnh viện với vết mổ ruột thừa mới và phải thay băng mỗi ngày. Chắc người cha tội nghiệp vừa mất việc nên hơi đau lòng, lặng lẽ nén tiếng mắng mỏ của dì. Vào một mùa đông mười năm trước, nỗi đau của tôi dữ dội hơn bất cứ nỗi đau nào ở quê nhà, cho đến khi tôi ra đi mãi mãi, nỗi đau vẫn còn vương trên khuôn mặt trần trụi của cô ấy. Màu sắc của mưa và nắng. bệnh tim. Khi cha tôi có một người cô, cả gia đình chuyển đến thị trấn. Tôi đang học đại học. Tôi có Vinh vì tôi đã yêu ngày hôm nay. Nỗi đau không tên. Nhưng ngột ngạt. Sự nghẹt thở xảy ra khi tất cả những người tôi yêu thương nhất đều bị thương.
Cô tôi lại nói với Vinh “Cái trán con mắt đó trông ghê”. Tôi không thích câu nói này, chỉ vì tôi không thích cô ấy, cũng giống như cô ấy không thích ba chúng tôi. Nhưng cha yêu dì của mình, cha muốn tặng nó cho mẹ của chúng tôi. Vì chúng ta đều là con gái. Bố và dì của anh ấy đã từ chức, và bố rất bận rộn trong công việc. Tất cả các chị em tôi và tôi đều được giáo dục tốt. Bảo, con riêng của chồng cũ tôi, không. Tôi chiều chuộng anh, coi anh như bảo bối, chiều chuộng anh theo bản năng. Cô ấy chỉ mới thứ tám, nhưng cô ấy kiêu ngạo và không bao giờ gọi chúng tôi là chị em. Nó cười nhạo Thành vì cái chân li của anh bị liệt. “Ai muốn thứ này bằng chân này”. Anh ta nói. Anh gọi Bình là “bạo chúa” vì anh hay khóc và vì bắt gặp những lời đồn thổi từ mẹ. Với tôi, tôi chẳng có gì vui, nhưng hình như nó ghét tôi nhất, nó ghét giấy chứng nhận điểm của tôi và ghét cả chiếc xe đạp mới mà bố tôi mua cho tôi bằng tiền bố mẹ dành dụm.; V Chậu xương rồng được tặng cho tôi, vì bị gãy nên tôi phải trồng lại nhiều lần. Chúng tôi chịu đựng điều đó vì bố tôi.
Bố tôi làm công nhân trong một nhà máy hóa chất nông nghiệp. Nhưng mọi người không cần bố nữa. Bố đã quá già, bố đã nhầm lẫn các tên hóa chất nước ngoài. Bố chậm chạp và thua thiệt. Bố nói chỉ cần chị em mình thành người thì mọi nỗi khổ niềm đau sẽ có được tất cả. Nhưng bố tôi không biết rằng ông trời không chấp nhận điều này, ai cũng phải chấp nhận đau đớn, đây là lý thuyết tự nhiên. Làm gì có hạnh phúc tuyệt đối. Tất nhiên, nhà cao, cửa rộng, quần áo sang trọng cũng chẳng hại gì? Một ngày nào đó, người ta sẽ thấy người phụ nữ đó vẫn đang điều khiển chiếc xe tay ga màu đỏ thẫm đến ngôi biệt thự trên phố điên cuồng vì phát hiện cô nhân tình trẻ nơi quản lý của chồng cô đang trốn cũng có một ngôi nhà. Căn hộ cao cấp tốt hơn xe hơi của bạn. Mọi người cũng sẽ thấy những người phụ nữ cao ráo, xinh đẹp luôn bắt taxi về nhà hàng đêm, điều này có thể cho thấy rằng cô ấy không phải ở bệnh viện do căn bệnh hiện tại của mình. Người ta sẽ nhìn nỗi đau của người giàu có giống với nỗi đau của người nghèo sống tạm bợ đầu ngõ, hay cao sang hơn? Có thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt đầy phấn và bẩn thỉu như sự khan hiếm và món nợ thời gian trôi đi? Mọi người đang chờ đợi để xem những người khác bị thương, không chỉ mình. Bằng cách này, tôi sẽ không cảm thấy bất công, ấm ức và ghen tị.
– Giúp tôi đứng dậy khi tôi bị thương. mùa thu. Chỉ rồi yêu, rồi thành gần bốn năm. Vinh ở miền Trung quanh năm lo bão lũ. Vinh học tốt và có thể ở lại trường. Vinh hay vờn đuôi sau gáy nói nhỏ: “Vinh sẽ làm tất cả những gì có thể để Yến vui. Hãy tin Vinh nhé!”. Quả thực, Jung luôn cố gắng hết sức. Tôi chào đón bạn một cách ngây thơTình yêu hồn nhiên và trong sáng dành cho Vinh đã gìn giữ và lập nên ước mơ chung. Tôi muốn một cuộc sống bình yên và một gia đình êm ấm. Tôi cũng muốn giảm bớt phần nào gánh nặng cho bố. Chị Thanh 28 tuổi, chưa yêu lần nào. Cô cuộn mình như một bóng ma và lẩn vào căn gác xép nơi có bàn thờ của mẹ cô ngày nào. Mấy lần cô ấy túm lấy, chửi rủa căn nhà vẫn còn mùi khói mây “Nhìn thế nào mà thèm giết tôi hả? Trời ơi, chả ai thèm quan tâm sao anh ta vẫn làm phiền tôi như tôi vậy” cô. Không hề khóc, trở vào bếp và ngồi xuống. Ping sợ bạn nhất. Cô không bao giờ dám làm trái ý dì của mình. Tôi đi học vào buổi sáng, và sau đó tôi đi chợ vào buổi chiều để giúp dì của tôi. Bán. Tiệm tạp hóa này cũng giúp chị em mình ăn nên phải có dịp vui vẻ. Nhạt nhẽo và nhợt nhạt, ăn uống cũng không thành bao. Điều tội nghiệp. Khi mẹ mất, cô ấy mới sáu tuổi, và cô ấy ít biết ơn tình mẹ của mình
Bà Thanh không nói gì khi biết tôi yêu Vinh, bà chỉ đề nghị giữ lại. Có lẽ cô ấy đang nói thay cho mẹ mình. Cho đến ngày hôm sau, tôi đã khóc, vì Vinh nói lời chia tay, cô ấy đau lòng, cô ấy cũng im lặng, thật lâu mới nói: “Sao? -Sao sẽ xảy ra chuyện. Bắn rơi có hơi đau, sau đó thận trọng hơn.” Đi được một bước, tôi không nói nên lời, tôi nín khóc, tôi lên lầu ngủ một mạch đến tối, cô thức giấc vì nghe tiếng dì ở nhà ngoài mắng: “Yến chưa dậy à? Anh ta sẽ nằm đó mà không có thức ăn? Cô gái đó thật vô dụng! Đúng vậy. Đắt quá, không biết có phải là gạo không, cơm cháo, bố vô ích thì đi làm về cho nó ăn, tôi ngồi uể oải, chóng mặt.Tôi không nghe thấy Thành nói với dì: “Chị ơi, chị mệt lắm. Chị bảo dì ngủ đi. Cơm thêm chút nữa là được rồi.” “À, chúng ta có hỗ trợ nhau không? Nhìn này, có chuyện gì rồi, con Nói, nhưng họ đang đánh nhau với tôi? Con gái là thứ đáng quý! “. Cha anh cất giọng bình tĩnh: “Đừng như thế này, Ping, dậy đi” Tôi đẩy cha con tôi ra. Theo lời dì, tôi đã bán cả căn nhà vì “dì nói đúng, nhà nào cũng đủ, bán nhà đó trả nợ một nửa, tiết kiệm được một nửa, Vì những đứa trẻ trong tương lai. “Đúng vậy, tôi không hiểu tôi đang nói về cái gì, nhưng cuốn sổ tiết kiệm là tên của anh ấy. Tôi nghĩ điều này là sai vì cô ấy không thích chúng tôi, nhưng bạn có muốn lo lắng cho chúng tôi sau này? Anh bất ngờ xin lỗi chúng tôi và nói: “Em thật ngu và có lỗi với mẹ anh. Giờ anh không cho em được gì nữa.” Không chị em nào hỏi tại sao, nhưng tôi và Thanh hiểu rằng bố tôi đang nói về cuốn sách này. Sổ tiết kiệm. Bình không dám hỏi khi chúng tôi chưa nói.
***
Hôm nay Bình được xuất viện. Anh trông nhợt nhạt hơn trước. Anh hỏi cháu Vinh ở đâu, mấy hôm nay không thấy cháu đến chơi với cháu. Tôi thở dài “Thôi hỏi đi, anh ấy không còn yêu em nữa”. Run rẩy nói, tim tôi đau như bị ngàn mũi khâu. Bình trố mắt ra nhìn tôi, vẻ kinh hoàng lan tràn trên khuôn mặt tái nhợt. “Không thích cái gì?” “Ta không biết. Trái tim trói buộc như thế nào? Ta còn rất nhỏ, ta không hiểu.” Đúng vậy, đây là lòng người, dễ yêu cũng dễ hận. Ra trường, Vinh muốn trở về quê hương đầy cát, nắng và bão nhưng tôi không thể. Tôi không thể để cha tôi một mình, Qing và Bin En bị bỏ lại. Vào ngày này, con bạnrc; gặp Vĩnh thì gọi Vĩnh là “b”, “Về quê ở đâu rồi! Chỉ biết là Yến không muốn lấy chồng xa như vậy nên Yên ơi, mở to mắt ra xem Vĩnh là người như thế nào Bạn là người yêu của Vinh, nhưng người khác có thể cho cô ấy một chỗ học sau khi cô ấy tốt nghiệp. Tại sao? Bởi vì cha cô ấy là giáo viên trong trường này! Đó là nó. Vậy thôi, tạm biệt. Hình ảnh của Jung trong trái tim tôi Vỡ lòng, quả thực khó giúp được Vinh, nhưng tôi đã động viên nhau gần 4 năm trời không mưa ở Vinh, khi dành dụm được ít tiền, tôi thường mua sách của Vinh từ các tiệm sách cũ, tôi thấy Vinh thích thú. Ánh mắt tôi cứ tưởng sau này mình sẽ tích góp được một thư viện khổng lồ cho Vinh nhưng rồi nó thật sự sụp đổ, tôi cần tình yêu của Vinh để thấy thêm ước mơ và cuộc sống bớt nặng nề hơn, nhưng Vinh cần đặt nền móng vững chắc cho tương lai. Cơ sở, tôi nghe thấy tiếng dì tôi gào khóc, dì tôi đang vật lộn trên sàn, còn bố tôi vẫn ngồi trong góc, hai tay đan vào nhau Đôi bàn tay mỏng manh .—— Cô Tân giúp tôi đưa Ping vào nhà. Tôi hỏi chuyện gì thì cô ấy nói rằng hình như cô Bảo làm ăn thua lỗ bỏ chạy về quê, tôi không ngạc nhiên về điều này vì lâu nay Bảo không hay, thái độ vô hồn của cô Thanh làm tôi ngạc nhiên, tôi không thấy vậy. Người chị yếu đuối đang nói chuyện với tôi mà tâm hồn lạnh lẽo, có phải lúc nào cũng nghiện mùi khói, rồi vết nám làm phiền chị Bình vô thức nắm tay tôi, cái nắm tay đẫm mồ hôi. Run rẩy, chị Thanh bật ra tiếng bước chân rời khỏi vật nặng là lạnh sống lưng, tiếng khóc của dì tôi còn gượng gạo, tiếng nói bên ngoài ồn ào.
– Thôi, tôi muốn mở cửa nhà tôi, nếu không có việc gì tốt thì phải. Làm gì đó. Một hoặc haiĐồng cũng tốt hơn, đặc biệt là vì cha đã từng … bạn thấy thế nào?
– Rất tốt, nhưng tôi sợ bạn làm việc chăm chỉ. Mọi việc nhà đều lo liệu. Cô ấy đi lại khó khăn với đôi chân của mình. Sức khỏe của tôi tốt hơn, nhưng tôi không biết phải làm gì .—— Tôi là học sinh giỏi nhất. Tôi phải học vì cô ấy muốn thế. Học cách thay đổi cuộc sống. Làm công nhân như bố rất khó. Khi đó, cha cô muốn cô học hết cấp ba, nhưng không phải không có mục đích. Tôi không chỉ ở nhà mà còn ăn nhiều hơn. Tôi vừa phải học, vừa phải làm việc trong nhà nước, và còn phải giúp Bình vào đại học!
– Dạ .—— Từ khi bà nội mất nên có tiền cho cháu, cháu vẫn chưa biết phải làm sao, mai cháu đưa cháu đến đó, cháu sẽ mua đồ cho cháu. Tối nay, tôi muốn nói với bố và dì của bạn.
Khi cô Thanh nói, nét mặt u ám của cô ấy vẫn còn thoáng qua, nhưng tôi rất vui vì cô ấy đã có ý kiến hay. Trước đây cô còn không dám tiếp xúc với người khác, nhưng giờ cô đã mạnh dạn rao bán cửa hàng. Tôi thấy cô ấy tính toán nhẹ nhàng và cười hiền lành, điều mà lâu nay tôi không để ý. Tôi chỉ biết vùi đầu vào trang sách và yêu Vinh, không màng đến cô ấy. Ngay cả Bình, tuy gầy nhưng cao, còn đang tuổi ăn tuổi lớn, cũng như tôi, cô ấy vẫn nhớ hết những nhu cầu cần thiết của thiếu nữ, những việc nên làm. Thay vì mẹ tôi.
– Tiệm nhỏ gọn gàng của Thanh đông nghịt khách. Gọi là quán dưới ma nhưng thực chất chỉ có một cái kệ nhựa và chiếc ghế con, có thể quét sạch các con ngõ, tránh ánh nắng trực tiếp chiếu vào khiến người đi không được. Người trong hẻm hay khách qua đường thích ngồi dăm phút trà đá lỗ 500, hút thuốc thư giãn một cách bình dân nhất. Đêm đến, khi tôi và Bình đã ngủ, cô ấy sẽ lặng lẽ lấy những tờ vé bán được trong ngày, đếm, san phẳng rồi đặt ngay ngắn vào chiếc hộp sắt cũ kỹ dưới gầm giường. Sử dụng phím n & # 7919; trong. Tôi có thể nói với cô ấy rằng cô ấy thích tập thể dục hơn hoặc cười nhiều hơn. Một hôm, cô và Bình kể cho tôi nghe về một cậu bé ngồi nói chuyện một mình với cô hàng đêm. Đôi mắt anh sáng lấp lánh. Tôi không đòi hỏi, sợ cô ấy tủi thân nhưng tôi thầm vui, thầm mong những điều hạnh phúc sẽ đến với cô ấy. Ngoại trừ cái chân teo tóp, những người khác đều là người tuyệt vời.
V khuya chợt đến với tôi lúc nửa đêm, lúc đó mọi khó chịu và đau đớn trong lòng tôi tan biến hết và tôi tập trung viết tiếp chu kỳ 2 của tờ giấy. Vinh gầy hơn dù trông mới hơn. Những nét đẹp chân quê vẫn còn. Khi Vinh đứng trước mặt tôi, lòng tôi xao xuyến, buồn đến lạ. Vâng, nó đã khơi nguồn cho một vài mối tình tan vỡ, nhưng vì đã tan vỡ nên nó không còn nguyên vẹn, điều này khác với những ngày tôi có Vinh, yêu Vinh bằng một trái tim trong sáng và bình yên, tình yêu học trò của chúng tôi trong sáng và chân thành. ngọt. Vinh bối rối. Tôi không nói nên lời và cả hai sánh bước bên nhau dưới cột đèn vàng. Làn gió buổi tối nhẹ nhàng đủ để làm cho mái tóc nhỏ xíu của em khẽ bay trên trán và tai.
– Xin lỗi, Yen-Jung nói, giọng mơ hồ. Sakae-tôi hỏi, tôi đột nhiên cảm thấy khó thở, giống như khiến tim tôi không thể rút ra máu-vì nó làm tổn thương yên, Sakae đã sai-không ai bắt được Sakae, trái tim tôi luôn nằm Ở bên trái, nếu bạn trách tôi, nó đã làm gì sai? Jung quyết định đạt được chỗ đứng vững chắc. M. An chỉ đạo Vinh viết giấy. Anh cho biết môn học của Vinh mới lạ, sáng tạo nên rất thích và chỉ dạy tận tình. Nếu Vinh vẫn ổn. -Chỉ cần “nếu”? -Không đâu, Vinh sẽ làm tốt, Vinh sẽ có cơ hội tiếp tục đến trường. Vinh đã suy nghĩ rất kỹ về con đường của mình, một số điều. – gì? -Vinh xin lỗi Yến. Vinh muốn chia sẻ yên với anh, chẳng hạn như x & # 432; Một, mãi mãi. -Có thực sự tốt hay không?
Vĩnh không trả lời. Tôi hít thở sâu và thấy máu trong người vẫn chảy bình thường. Vinh đang ở bên cạnh tôi, trở lại với tôi, nhưng sao tôi dường như không muốn điều này. Lòng tự ái kiêu ngạo không phải là nguyên nhân hoàn toàn. Việc Vinh chia tay tôi ngày hôm đó đã khiến tôi nhận ra mình thực sự cần gì. Quay lại tình yêu với Vinh, tôi có thể làm gì đó cho Vinh không, nếu hai người ở bên nhau thì có thể thân nhau như mơ không? Nếu Vinh thấy tôi ở một thời điểm khác, và thực sự có thể chăm sóc cho nhau, tôi sẽ lao vào vòng tay của Vinh mà không do dự. Tôi vẫn thờ Rồng. Nhưng khi không còn nơi nào để đi, tôi lại sợ mất Vinh. Vinh ơi, ai giỏi hơn mình? Họ còn quá trẻ để có thể chắc chắn về tương lai của mình. Vinh còn phải phụng dưỡng bố mẹ già yếu, hai em trai sắp vào đại học cần được chăm sóc. Và tôi, tôi nghĩ mình phải có trách nhiệm với bố Tang Heping, vì tôi là người được mong đợi nhất. Khi tôi mới nhận ra rằng cuộc đời không chỉ là một giấc mơ, tôi đã không đủ can đảm để quay lại với tình yêu của Vinh. Tôi và Vinh đã hy vọng điều gì, có phải tôi chỉ cần sự hòa thuận, bình yên, dịu dàng và thuần khiết? Tôi quay sang Vinh thì thấy Vinh có suy nghĩ. Con trai tôi không mạnh mẽ như tôi nghĩ trước đây. Tất cả. Bản thân Vinh cũng không rõ Vinh hôm nay có khác không? Khi xã hội quay cuồng không danh lợi, tiền bạc và nỗi đau luôn song hành, khi người ta lướt qua mà vờ như không thấy thì tình yêu là sự toan tính. Tính toán và so sánh. Ngay cả Vinh, bị cuốn vào sự hỗn loạn này một lúc, và đôi khi gần như mất hồn, và tôi bắt đầu hoảng sợ. Vì tôi yêu và tin Vinh, và chỉ muốn mơ một cuộc sống bình yên là đủ. Đừng&# 7871; Bạn chỉ có hai đứa con, điều đó thật khác biệt.
– Yến ơi, Ron nhớ Yến lắm, chúng ta sống lại với nhau được không? -Nghe Yen, Sakae, chúng ta nên cho mình thời gian. Vui lòng xem xét các tùy chọn của bạn một cách cẩn thận, vì mỗi tùy chọn sẽ cung cấp một đường dẫn khác nhau. Yên từng nghĩ chỉ cần thật lòng yêu bản thân là có được hạnh phúc, nhưng bây giờ Yên đã có cái nhìn khác. Có chắc Vinh muốn đánh mất cơ hội của Vinh không?
Và hãy im lặng, dù có nói chia tay thì vẫn phải im lặng, tôi biết điều này có thể biến mất vĩnh viễn. Cô Thanh đứng ở cửa với mái tóc xõa dài trông cũng buồn như tâm trạng của chính tôi. Nhìn cô ấy, tôi bật khóc, khóc đòi Vinh chia tay lần thứ hai nhưng lần này tôi từ chối. Cô tôi mới theo người ta đi buôn bán, sạp chợ đã giao cho người khác. Ba ngày tôi đi một lần, tôi chỉ về nhà xem hàng rồi ăn ngủ. Bảo quay lại một lúc rồi bỏ đi. Trông ông già hẳn đi, mái đầu nhuộm vàng và đậm. Nó chỉ cần mẹ khi nó cần tiền. Anh ấy không cần gia đình, tình yêu và sự bao dung. Kết quả là ngôi nhà của chúng tôi được thoải mái hơn, tiếng gầm rú ít gay gắt hơn và thái độ ít hỗn láo hơn. Tôi xin làm ca đêm và dự định cứ sáu giờ tối sẽ về và bảy tám giờ sáng hôm sau mới về. Tôi sẽ đi tối nay. Sau khi tôi và Vinh quay lại, bố kêu hai chị em ngồi quanh bàn uống nước.
– Kể từ khi mẹ mất, bố đã khiến tất cả các bạn đau khổ. Người cha thực sự không ra gì và không thể lo lắng cho con. Dì của bạn hơi kén chọn nhưng mặc kệ thế này, tôi rất chăm chỉ vì bố con tôi. Bố cũng già rồi không còn muốn đổi đời nữa. Anh chỉ mong em bay cao hơn khi trưởng thành- Em dừng lại một lúc rồi nói tiếp- Em ít nói với anh hơn trước, nhưng anh luôn yêu em. Tôi rất vui vì Thành hôm nayNói với bố quyết định quan trọng. Tôi tin bạn. Tôi tin vào quyết định của bạn.
Má anh ấy đỏ và xấu hổ. Khi tôi và Bình còn chưa rõ chuyện chị Thanh kể cho bố tôi thì chị kiếm cớ xem bếp đã nóng rồi bỏ đi. Tôi hỏi ngay: – Thưa bà, bà Tarn đã đưa ra quyết định gì? – Em gái tôi sắp lấy chồng – Muốn lấy chồng không? -Bình và tôi ngạc nhiên.-Ừ, cô ấy nói chuyện với bố. Người mà chị tôi yêu là một giáo viên, rõ ràng là bạn của cô hàng xóm Jian En. Em gái bạn rất an tâm vì bố bạn đã an toàn. Tội nghiệp, vốn đã bất tiện. Hy vọng mọi người thực sự thích nó. Tôi cảm thấy buồn ngủ. Luôn đợi chị Thanh mua sắm xong, chị luôn cố gắng thu dọn mọi thứ gọn gàng rồi mới đi ngủ. Sau khi cô đi ngủ, Ping lại ôm cô: – Chị ơi, anh ấy thế nào? Cô thường nói với anh mỗi tối, anh đến uống trà đá? -Ừ, anh ấy dễ thương. Anh ấy không chỉ trích tôi, điều này thật lạ đối với tôi. -Hi, chào, vậy là tôi yêu anh ấy. -Bình cười khúc khích-thế là suýt ôm lấy cô ấy. Yên sẽ không để tôi nghỉ ngơi. Anh ấy chỉ có một người mẹ. Cô ấy mỉm cười quay sang tôi bất giác im lặng: -Yen, tối nay Vinh nói gì với em vậy? -Vinh muốn về, nhưng anh từ chối em. Bình tĩnh trở lại. Người thân yêu của tôi và tôi thà im lặng còn hơn không lời. Sự im lặng phản ánh và sâu sắc hơn. Có thể là vì sợ làm tổn thương chính mình bằng những lời nói vô tình.
Ban đêm rất yên tĩnh. Tôi biết, Thanh không ngủ như tôi, chỉ có Bình là no. Nhưng không ai nói. Tôi hy vọng nó sẽ rực rỡ, và tôi hy vọng ngày mai trời sẽ không mưa cũng không nắng. Tôi mong nỗi đau trong tim sẽ không đến như ngày hôm nay. Mong chị Thanh cảm thấy hạnh phúc, dù đó là hạnh phúc thuần túy, đúng như chị Vinh mơ ước, một mái ấm bình yên, một cuộc sống đáng tin cậy không bon chen. Tôi không còn mơ những giấc mơ. Tôi biết tôi cần nhiều hơn nữa. tranLuận án cuối cùng. Mạnh mẽ và tự tin hơn Vĩnh. Thật vậy, để không bị tổn thương như cha tôi, và ông cũng không làm tổn thương tôi như Ron. Sẽ không ai sợ trái tim thất lạc của tôi.
Chị Thanh từ từ quay sang tôi, vòng tay qua người tôi và nói nhỏ với tôi: -Ngủ đi, trời sẽ sáng. Ngày 15 tháng 8 năm 2006