Hạnh phúc và nỗi đau của người phụ nữ văn chương

Lưu Hà

– Đây là chủ đề của câu chuyện của họ “Giới thiệu nghề nghiệp vào cơ thể của bạn”.

– Dù bạn chọn viết văn là chuyên ngành hay viết văn?

– Dạ Ngân: Về hai người được chọn. Như mức lương dự kiến. Từ nhỏ tôi đã giỏi văn, thích hòa mình với vùng nước lớn, vùng nước thấp, chim muông và hoa lá một mình. Cô giáo dạy văn dự đoán rằng khi lớn lên tôi sẽ viết văn hoặc trở thành giáo viên dạy văn. Một mặt có thể không được chọn. Trước đây, có một người hàng xóm cạnh nhà tôi làm nghề cho thuê sách. Cha tôi là một người rất hợp lý. Bà cố của tôi bị mê hoặc sâu sắc bởi tam giới Thủy Hử và Hồng lâu mộng. Em gái tôi cũng rất thích văn và thơ. Nhiệt huyết này truyền đến tôi từ khi còn rất trẻ. Tôi thích ngồi nghe bạn bè anh tụ tập đọc thơ, hàn huyên tâm sự. Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã bắt đầu viết nhật ký và làm thơ, nên thường được bạn bè đồng trang lứa gọi đùa là nhà thơ. Thầy cô và người thân cũng khuyến khích tôi chọn nghề viết văn.

– Võ Thị Xuân Hà: Tôi cũng nghĩ cuộc gặp gỡ này xuất phát từ hai khía cạnh. Về mặt tinh thần, tôi luôn cảm thấy có một “sức mạnh siêu hình” nào đó, thúc đẩy tôi làm việc chăm chỉ và viết ra những lo lắng của mình. Khi tôi bắt đầu viết, tôi cũng rất thích công việc này. Tất nhiên, trong quá trình sống và viết, tôi phải học hỏi rất nhiều điều, nhưng tôi không thể tin vào những gì ông trời ban tặng.

– Dạ Ngân: Tôi cảm thấy khó khăn và kém may mắn. Hoạt bát quá cũng cảnh giác và hay ghen. Và nhà văn vẫn phải làm tròn vai trò người vợ, người vợ, người mẹ của mình. Ngoài ra, ví dụ, khi người ta ngủ, chúng ta thức dậy, khi người ta háo hức tìm việc làm hay kiếm tiền, chúng ta thường khơi dậy lương tâm của mình, thậm chí khi người ta đang hạnh phúc trong nền văn minh công nghiệp, chúng ta sẽ thấy hình ảnh. Loài người vội vã đi đến ngày tận thế. Tóm lại, tác giả coi là thế tục, tàn nhẫn và # 7903;, Lương tâm … quả thực là không may. Tại sao tôi lại đơn độc trong bầy? Không giống bất kỳ ai trong gia đình, khác với bất kỳ ai bên cạnh, và khác với bất kỳ ai khác, bạn vẫn cần duy trì hòa bình và hòa hợp trong cuộc sống hàng ngày. Đây là một bi kịch, không chỉ khó khăn.

– Phan Thị Thanh Nhàn: Phụ nữ hay đàn ông viết lách đều như nhau. Tâm huyết với nghề là quan trọng. Ngoài viết lách, tôi cũng rất đam mê. Chồng tôi mất khi con tôi mới 6 tuổi, một mình tôi làm lụng, nuôi con nhưng tôi đã xoay xở được chuyện này. Bởi vì tôi thích công việc của mình, tôi cảm thấy rất thân thiện.

– Võ Thị Xuân Hà: Tôi luôn tự hỏi nếu viết hồ sơ nhiều quá thì tôi có bị trượt không? Sau khi có được danh hiệu nhà văn, tôi gặp rất nhiều áp lực. Người chồng rất tốt, nhưng với gia đình và nhà chồng, lấy được vợ của nhà văn là một vấn đề nan giải. Là một nhà văn, đôi khi tôi phải giảm bớt thời gian dành cho gia đình. Đôi khi tôi thấy ghen tị với những người phụ nữ vừa rửa bát vừa thư giãn nói chuyện, hay những bà mẹ có thời gian chăm con, dạy con hàng đêm… Nhưng chọn viết, chúng ta cũng có nhiều cái lợi. Chúng ta đi nhiều, biết nhiều, được nhiều người yêu mến. Không phải ai cũng có được hạnh phúc.

– Điều gì khiến bạn ghét chọn công việc này nhất?

– Dạ Ngân: Tôi ghét lãng phí thời gian và lãng phí những thứ không hay. Chẳng hạn, bạn phải giao du nơi công sở hay ngoài đường để tán gẫu như dự đám cưới, đám hỏi, ăn sinh nhật, ăn tân gia, ăn tiệc đủ kiểu thì còn gì bằng. Mặc dù thời gian và tiền bạc nên được dành cho việc đi du lịch, đọc và viết, như mong đợi. — Phan Thị Thanh Nhàn: Trong sự nghiệp cầm bút, tôi cũng có lúc gặp phải nhiều rắc rối, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy thực sự thú vị. Vào khoảng những năm 1960, khi tôi đang làm việc ở báo Hà Nội Mới, tôi có đăng một bài thơ có câu: Tôi đến thăm bạn / cả nhàXa xăm / Không dám nhìn mình / Ngồi lặng lẽ / Gương đẹp / Treo trên vách tre / Chỉ có chúng ta / Không còn ai / Em ngại ngùng / Nhìn qua gương nhỏ / Soi gương / Tôi cũng đang chăm chú nhìn bạn / cả hai cúi đầu e thẹn. Ngay sau khi bài thơ được đăng, tờ báo đã nhận được một bức thư chỉ trích gay gắt. Mọi người cho rằng đây là một bài thơ đồi trụy và khiêu dâm, tại sao lại ngồi với nhau trong căn phòng trống khi cả nước đang có chiến tranh? Khi đọc bức thư này, tôi đã bật khóc và cảm thấy bất công. Còn sếp của tôi, anh Bình Minh thì nói: “Có khóc thì đừng lo gì cả. Tôi là biên tập viên thì tôi sẽ chịu trách nhiệm”. Đến giờ, tôi vẫn thích những người lãnh đạo bảo vệ nhà báo như anh lắm.

– Võ Thị Xuân Hà: Không có gì khiến tôi ghét cả. Tôi say mê viết và say mê tất cả các giai đoạn của tác phẩm.

– Người ta thường nói khoảnh khắc kết thúc một tác phẩm là khoảnh khắc tuyệt vời của mỗi nhà văn. Thế còn bạn

– Dạ Ngân: Không gì sánh được với tầm thường. Nếu có thể, nó sẽ giống như một đứa bé trong bụng tôi bật ra và kết thúc một tình huống đau đớn, biết rằng mọi thứ đã kết thúc và bắt đầu một cuộc sống riêng tư trên thế giới này. -Phan Thị Thanh Nhàn: Tôi vừa rút kinh nghiệm lần này. Một bài báo viết nhanh thường là một bài báo đọc được, nhưng nếu tốc độ viết chậm, bạn phải suy nghĩ và sửa lại, nếu không bạn sẽ thất bại. Hương lặng lẽ viết “Con đường, Đám cưới”, và bài thơ được viết nhanh chóng. Nhưng khi bạn viết nhanh, ấn tượng kết thúc không mạnh mẽ lắm.

– Võ Thị Xuân Hà: Tôi không làm được thời điểm quan trọng này. Tôi thở phào nhẹ nhõm, như thể tôi vừa làm xong một việc có ích.

– Văn học sẽ mang lại hay phá hủy hạnh phúc của bạn trong cuộc sống?

– Dạ Ngân: Như tôi đã nói, chúng tôi chọn nhau, chọn vợ hay chọn chồng cũng giống như việc chọn chồng., Tôi thường cảm thấy hạnh phúc, nhưng cũng thường đau khổ, buồn chán và bất lực.

– Pan Shi Qingnan: Văn học mang lại cho tôi rất nhiều hạnh phúc. Về Cà Mau, tôi vẫn nghe người ta hát Hương thầm. Ngày cưới, tôi nghe người ta đọc báo về đám cưới mùa này. Còn đối với những chàng trai cô gái đang yêu, họ thường dùng những cụm từ như khi tôi đi với người yêu / chỉ nhớ một điều nhỏ nhặt / con đường chúng ta đi / xin đừng đi với ai khác ngoài tôi để chép thơ cho nhau. Đó là niềm hạnh phúc của người viết.

Cái hay của văn chương là người ta có thể yêu nhau qua lời nói mà không cần gặp mặt nhau. –Võ Thị Xuân Hà: Nếu không có văn chương thì cuộc đời tôi đẹp đẽ và khốn khó hơn. Khi cuộc hôn nhân đầu tiên của tôi thất bại, vì tôi là một nữ nhà văn và nhà văn, những tin đồn cũng cho tôi biết. Tuy nhiên, vì văn chương, tôi có thể tìm thấy niềm an ủi vượt lên tất cả.

– Bạn ngưỡng mộ nhà văn đồng tính nào?

– Dạ Ngân: Vâng. Bởi vì tôi có thể dễ dàng nhận ra người khác hoặc có mối quan hệ bền chặt với đối tác viết lách của tôi, rất khó để tôi ngưỡng mộ. Có lẽ vì nó khó đọc đối với tôi, không có gì hơn. Tôi thích Fan Siai thiên thần, tôi thích Ruan Guogui trong “Vùng đất bất tận”, tôi thích Pan Xi Wanan, Li Min Shun, Chen Cuimei, Y ban, Ly Lan …- Pan Xi Thanh Nhan: I like pass Bản dịch của Bằng Việt đọc thơ của các nhà thơ Nga như Bella Akhatovna Akhmadulina, Olga Berggolts. Việt Nam cũng có những nhà thơ nữ lớn. Hồ Xuân Hương thông minh và nết na. Bà Huyện Thanh Quan đa tình, trữ tình. Đoàn Thị Điểm là một triết gia, rất chua ngoa … Tôi cũng thích thơ Mỹ Dạ, Xuân Quỳnh, Đoàn Thị Lam Luyến của Lam Thi …

– Võ Thị Xuân Hà: Gần đây tôi có đọc một số tác giả Trung Quốc câu chuyện của s. Tôi yêu con trai tôi. Câu chuyện của tác giả rất đáng để suy nghĩ. Còn đối với các nhà văn ở đất nước đó, ai trong số tôi cũng đọc một số truyện hay, nhưng tôi thực sự không thích ai.ñ

    Leave Your Comment Here