Vợ của nhà văn Ruan Minzhu kể chuyện tình

Phạm Mi Ly

Ông bà kết hôn năm 1958. Ông 28 tuổi, bà 24 tuổi. Nguyễn Minh Châu đã từng thổ lộ trong bức thư gửi cho vợ là Nguyễn Thị Doanh: “Anh tự hào khi có em. Người này biết sống có ý nghĩa cho cuộc đời anh. Anh sẽ yêu em nhiều hơn và làm cho em hạnh phúc Bước đi. Tất cả những khó khăn trên đường đời. “Thông tin này được nhà xuất bản Jindong xuất bản trong” Ruan Ming Chou-From Soldier’s Footprints to Old K in Hometown “. –Đại diện Nhà xuất bản Gia Đông và Tạp chí “Nghệ thuật Quân đội” đã đến thăm tư gia của chị Nguyễn Thị Duẩn. Sáng ngày 15 tháng 7, tôi đưa cho cô ấy xem cuốn sách của Ruan Min Chau-Từ dấu chân người lính đến ông già Khùng trên đất nước. Cuốn sách này là một phần trong bộ sách nhà văn của tôi. Trong ảnh, bên trái bà Doanh là anh Nguyễn Huy Thắng, con trai ông Nguyễn Huy Tưởng.

Về mối lương duyên đã định sẵn với chồng, người chồng đã gắn bó hơn 30 năm với bà, còn người vợ 77 tuổi “kể lể.” Người viết cho biết. Nhớ lại lần đầu được yêu, trong mắt cô tràn đầy niềm vui và tuổi trẻ. “Tôi và chị cưới hai em của cô ấy, rồi chị em tôi về chung một nhà. Nhưng anh ấy là người may mắn. Sống với tôi nên chúng tôi đến được với nhau, nhưng trong Ở quê tôi (Anhe), chúng tôi có thể không kết hôn. “- – Bà Doanh giải thích,” Nhà ông Chu giàu, nhà tôi rất nghèo. Khi hai chúng tôi lấy nhau về chung một nhà, mọi người nghĩ chúng tôi tham lam. Em trai của nhà văn Nguyễn Min Châu là Nguyễn Huit Lan và em gái của chị Nguyễn Thị Doan là Nguyễn Thị Mầu.

Biết qua hai gia đình là một gia đình, nhưng anh Chu và chị Dư An thì không. Hẹn nhau khi gặp nhau ở Hà Nội, hôm nay là chủ nhật, hai đứa về thăm nhà ở Đồi, lúc đó chị Doanh là công văn của Đoàn Ca Vụ 2, Bộ Chính Trị, anh Châu đang học trợ lý văn hóa .– – Ảnh của vợ chồng anh Nguyễn Minh Châu – chị Nguyễn Thị Doanh được chụp năm 1961, nhiều năm sau ngày cưới lần thứ 3. Nhìn lại bức ảnh này, chị Doanh cười và nói: “Nhìn như bà già những năm 90 vậy. “Lúc đó tôi chuẩn bị yêu một người khác, và anh ấy đã gặp nhau từ lúc nào. Đối mặt, vì vậy tôi cảm thấy bình thường với anh ta. Đến nhà tôi, anh ta nhìn thấy ngay con gái tôi, không thèm để ý, tôi lập tức thay quần áo ở nhà rồi xách nước, tắm rửa cho con rồi chăm chỉ làm việc. Nhưng đó là lý do anh ấy cảm nhận về tôi “Nhớ vợ nhà văn.

Năm 20 tuổi, chị Nguyễn Thị Doanh đã hát Ru con hay trò chuyện ở Bến tàu Hiền Lương. Chị cũng tham gia nhiều tiết mục múa. Sau khi kết hôn, chị Cô nhanh chóng rời khỏi công tác viên chức và trở thành một sĩ quan quân đội bình thường, cô học dược và làm việc trong ngành dược mười năm để hỗ trợ việc viết lách của chồng. Dần dần, chị xuôi chèo mát mái “Về nhà chăm chồng, tôi chỉ quan tâm đến chuyện ăn uống, sinh hoạt của anh ấy, về văn chương thì tôi hoàn toàn không biết. “

Bà Doanh và cả thế giới nhìn những bức ảnh và kỷ niệm của chồng mình.

Ngày cuối cùng của cuộc đời nhà văn là một khoảnh khắc xúc động. Bà Doanh luôn khóc khi nhớ lại. Bà kể, năm 1988, ông Viết được 30 trang “Công bằng”, là câu chuyện ngắn đời mình khi biết tin mình mắc bệnh ung thư, lúc đó, chị Doanh cẩn thận mang bản thảo của chồng lên gác xép, chị nghĩ đã đến lúc “viết xong. “Vậy đó.

Gia đình đưa Nguyễn Min Châu vào Sài Gòn điều trị 3 tháng. Sau đó sức khỏe tốt hơn, anh trở lại Hà Nội, nhưng vẫn không quên nghĩa vụ còn dang dở. Nhà văn nói với vợ:” “Bây giờ tôi ngồi xem xét tình trạng bệnh của mình, nên tôi phải viết thư để quên đi. “Cô ấy lại nhượng bộ, lên lấy bản thảo rồi trả lại cho anh. Nguyễn Minh Châu cũng không quên dặn vợ đừng giấu giếm việc làm của mình với bác sĩ. Nhà văn đã hoàn thành Giyat Expo trong tình thế nguy cấp. 1989 1 Yue, anh ấy đã qua đời vào cuối năm, nhưng anh ấy vẫn muốn vợ mình cầm chắc tờ giấy và cây bút trước khi trút hơi thở cuối cùng.

Danh sách anh em và bạn bè đã ủng hộ tiền của Ruan Mingzhu, và anh ấy đang ốm nặng, Nó được gửi vào ngày 20 tháng 12 năm 1988. Tổng số tiền là 19.500 đồng, có ghi “Kính gửi ông Nguyễn Minh Châu, Hà Nội, tôi đều là nghệ sĩ Bình Trị Thiên”, trong đó có Nguyễn Nguyên Tạo, Lin Simeida, Huang Fu Engu Tu, Các nhà văn và nhà thơ như Leth có thể …– để tưởng nhớ các đồng nghiệpNguyễn Minh Châu là tiền thân của tạp chí Văn nghệ quân đội, anh là người điềm đạm và khiêm tốn. Anh thường không nói và lặng lẽ lắng nghe tiếng cười của mọi người. Theo bà Ruan Ti’an, ở nhà, ông luôn tôn trọng và ca ngợi những nhà văn lớn như Nan Cao, Ruan Huitong và Ruan Kai. Cô nhớ chồng mình đã nói: “Anh Kay viết văn hay hơn anh.” Ấn bản dành cho phụ nữ, bản tóm tắt và ấn bản của đề nghị gia đình. Bà Doanh cho biết rằng trái tim của biên tập viên rất cảm động đối với bà, nhưng những ghi chép hay nhật ký của Nguyễn Minh Châu là việc riêng của bà. Lên.

    Leave Your Comment Here