Lausanne vào mùa thu

Tóc bồng bềnh trong gió, tôi muốn làm điều đó. Gió đang chơi với bạn, cuộn tròn với bạn. Tôi tìm thấy cái lạnh trên những con đường vắng. Từ ngày đầu tiên của mùa đông, những chiếc lá rơi. Ánh đèn cô đơn thắp sáng nỗi cô đơn trên những con đường vắng, cà phê lạnh lẽo, đôi môi cay đắng – Tôi hỏi bạn, tại sao bạn lại mơ thấy mình như một linh hồn trong gió, khéo léo dệt những bài thơ Lausanne trở nên lạnh lẽo, sườn đồi trỗi dậy Xa lắm, em có nhớ không?

– Không có lá vàng trên mặt đất ở mỗi con phố nhỏ, nhưng những giờ vàng khô héo nằm trên mặt đất. Tôi phải hôn tuyết trắng.

Có thể em đi, để anh còn nhớ thị trấn nhỏ như mùa đông lạnh lẽo ấy, như con đường có lá đến UnilVidy mà không có em, gió đã khóc. Khi ca sĩ Bel Air hô vang, mặt hồ hỗn loạn đang gợn sóng trên bờ. Tôi đang ở rất xa bạn, nhớ chứ? Phố cổ Lausanne, vào buổi chiều và chiều, họ cùng nhau đi dạo, kể chuyện tình yêu, vẽ tranh Francois, phố Burgundy, tôi thì thầm: Chuyện tôi buồn ở đây, tôi nhớ Sài Gòn, quá khứ của tôi ở nhà, Tôi nhớ ánh nắng của quê hương, tôi nhớ cơn mưa như trút nước, sợi chỉ rồng rắn, tôi nhớ cây, tôi nhớ đôi mắt cũ của tôi, tôi tin rằng đôi mắt của tôi nhớ mùi của tổ tiên tôi, vào đêm khuya “Petit-Chene nằm trên một con dốc nhỏ Không thể tin được! Tình yêu cô đơn, trống rỗng Vào mùa đông, có điều gì lạ ở Lausanne không? Môi em xa lắm, em có biết không? “Buồn quá nửa đêm, phần còn lại của tôi rất lạnh vào đêm khuya, cuộn tròn và ngủ thiếp đi. Lausanne cảm thấy buồn, và Sài Gòn đã khóc qua nước mắt! -Laus Bình Duy Nhien (Lausanne 13/11 / 2013)

    Leave Your Comment Here