Gặp gỡ tại Pháp (Phần 3)

Hoàng Minh Châu

– 7. Chúng ta đã bước vào kỷ nguyên công nghệ thông tin của thế kỷ XXI.

Khoa học và công nghệ sẽ thay đổi mọi quy trình làm việc và mang lại hạnh phúc cho nhân loại.

Đến thăm nước Pháp hiện đại, tôi gặp nhiều người nghe họ bàn luận sôi nổi. Nhưng đối với Josephine nghiêm túc, điều này hơi đáng lo ngại. Không phải vì cô lo lắng cho công việc của mình mà vì cô lo lắng cho hai người bạn. Cô ấy nói với tôi:

– Ai mà không vui và tin vào tương lai của công nghệ thông tin. Ở công ty của tôi, các bạn trẻ đủ tiêu chuẩn để đi du học Mỹ và trở về Nhật Bản. Nghe họ nói, nhìn họ xuất hiện trên màn hình, tôi thấy mình như con số không, tôi muốn trẻ lại và đi học. Nhưng trên thực tế, một số người không tin vào khoa học kỹ thuật. Cũng như chị họ tôi, mẹ Jacques và mẹ Pierre, hai người con của họ đều điều hành công ty, nhưng gặp nhau thì than thở! Chiều nay, tai tôi nghe thấy tiếng than thở của hai bà:

– Từ khi tôi lên làm tổng giám đốc, con trai tôi là Jacques đã ăn trộm đồ! Một tháng trước, tôi chuyển từ Mỹ sang Úc và tôi vẫn đang ở Nhật!

– Pierre! – Người phụ nữ đã khóc, vừa bỏ Bon ở London, và lại ở DAMAC trong tháng này! Tôi tiếp tục gọi điện về nhà!

Josephine nói rằng khi nghe câu chuyện này, cô đã an ủi họ:

– So với triệu phú John Gruzner sống ở nước ngoài, con của bạn thật dài. ! Nhưng bạn đang lo lắng về điều gì? Năm sau, họ sẽ giải quyết việc nhà trực tuyến!

Mẹ của Jacques bĩu môi:

– Internet trên mạng cho thấy mặt anh ta, nhưng anh ta sẽ không thể về kịp để giúp vợ. Sơ sinh!

Đúng lúc này, mẹ Pie dẫm lên chân cô, tay đánh trả:

– Ôi trời ơi, không có cuộc đời nào có thể giúp tôi chữa khỏi bệnh viêm khớp ở đây …– * * *

8. Hoàn cảnh, cách cư xử và sự ngây thơ của George khiến tôi ngay lập tức yêu anh ấy khi đang xem một trận bóng đá. Đặc biệt khi anh ấy nói rằng anh ấy “yêu bóng đá, nhưng anh ấy vẫn phải chăm sóc bóng đá”.

Hôm đó, trong thời gian nghỉ giữa hai trận đấu, khi tôi nghe về anh ấy, George đã nói với anh ấy một cách hồn nhiên. Anh là con trai cả trong một gia đình đông anh em. Cha cô mất sớm. Mẹ cô đã kết hôn. Một mình tôi chăm sóc ba anh em. Gặp được người đảm việc nhà như tôi thật là quý. George nói thêm rằng chỉ có anh ấy mới có thể học tốt. Sinh viên mới tốt nghiệp đại học sắp tìm được việc làm trong công ty. Nhưng anh ấy giải thích – giá như những anh chị em trẻ tuổi biết vâng lời … thì sẽ dễ dàng yêu bóng đá hơn!

Hiệp hai đã bắt đầu rồi .—— Tôi không thể yêu cầu nhiều hơn, bởi vì tiếng hét đã làm họ phấn khích. Bản thân George cũng là một người hâm mộ lớn. Trò chơi là rất tốt. Mọi cầu thủ Pháp đều được hò hét và cổ vũ. Mỗi giai đoạn họ sở hữu bóng đều là “Tiến lên Deschamps!” .—— “Hoan hô Zidane! George yêu Henry theo một cách nào đó, luôn nói,” Henry! ” chụp! Henry, bắn! “Đúng như lời động viên của George nên Henry đã ghi bàn thắng đầu tiên. Có vẻ như đội Pháp đã giành chiến thắng khiến George vui hơn.-Bên ngoài sân vận động, trên đường về nhà, người bạn của đội cổ vũ tiếp tục nói chuyện với tôi.” .Về nhà .—— Anh trai tiếp theo, nó để làm gì? -Tôi hỏi .—— Anh chàng này, Guillume, tôi muốn anh ta nối gót cha mình, nhưng anh ta đã trượt cả hai kỳ thi, anh ta Vẫn chưa đi học … đấm bốc!

– Còn cái thứ ba?

– Ôi, bạn thật điên rồ! Là một cô gái, cô ấy bỏ học năm 16 tuổi và tiếp tục làm người mẫu! Tóm lại, cô ấy Nó đẹp làm sao … Mỗi khi cô ấy mắng nó, miệng cô ấy sẽ nhảy dựng lên!

Khi cô ấy bước đi, George đột nhiên dừng lại và hét vào bãi cỏ, nơi có nhiều trẻ em đang la hét. : “Henry! Henry! “Rồi bắt tay một cậu bé da đen khoảng mười tuổi, George giới thiệu với tôi: – Chào cậu út, Henry chào! -Không trả lời hay chào cậu bé chạy Em vừa lăn bóng .—— Cậu út đến lớp bao nhiêu? -Tôi hỏi .—— Có phải Henry không? -George luôn vui vẻ-Nó đi học bụi! (Lecolebuissonnierè), bạn Bạn có chán không?

***

9. Hong Yue, người đã ở Paris lâu năm, nói rằng ở Pháp có vô số người nổi tiếng, nhưng anh ấy bảo tôi phải kiểm tra bằng cấp của người Pháp, chứ anh ấy không dựa nhiều vào bằng cấp .– — Tôi đã sống ở đây nửa đời người – Hong Yue nói – Tôi giao tiếp với mọi loại người … Khi tôi học ở Nice (thành phố phía nam), tôi sống gần một người giúp việc. Cô ấy là một bệnh nhân Người phụ nữ, giúp nấu ăn và làm vườn lặng lẽ mỗi ngày, thỉnh thoảng đọc sách cho cô ấy, đeo kính … Mỗi ngày, khi tôi đi học về, tôi sẽ gặp cô ấy. Nụ cười “em” (khi tôi còn nhỏ). Cô ấy không nói nhiều, tôi không biết phải nói gì. Trong mắt những người cùng phố, nhất là vị tríSau khi tỉnh dậy, bác sĩ, kỹ sư, giáo viên, ít ai để ý đến thường dân này. Trong phòng tôi. Câu hỏi rất hay, vì cô giáo gọi cô là “nông dân” (gái quê). . . Khi tôi đến, cô ấy đỏ mặt nhìn người đối diện:

– Đúng, tôi là gái quê. Tốt hơn hắn, trưởng lão giả!

Anh ta có cảm tình với tôi khi anh ta viện cớ:

– Nhìn xem, anh ta có kiêu ngạo không! Ừ thì quê mà cả phố không nể mặt. Chỉ có cái lão này, tự cao, tự đại … cao bao nhiêu thì khi đối nhân xử thế cũng phải dùng điển nhỉ? Trước vũ trụ bao la, chắc hẳn mọi nhà phát minh vĩ đại đều nhớ rằng trán của mình luôn ngắn đúng không? Anh-tôi hỏi cô ấy như thể cô ấy có liên quan gì đến tôi. Cô ấy là sinh viên văn khoa. Cô là gì vậy? Chim sơn ca. Còn anh, người cùng quê lên đây bỏ tiền mua sĩ giả!

– Vậy đó, truyện của Hong Yue-Văn hóa Pháp được thể hiện qua nhiều kiến ​​thức đa dạng, giữa nhiều người với tính cách khác nhau-Phần 1, 2-Còn tiếp

    Leave Your Comment Here