Văn Khô viết Bóng quê mình
- Sách
- 2020-08-28
Lê Thiếu Nhơn lọt vào danh sách nhận Giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam năm 2009 trong số sáu bài thơ xuất bản năm 2008. Trong đó, Viết bóng quê hương của Lê Văn Khô được chú ý nhiều hơn cả. Bởi nhà thơ Lê Văn Khô từ lâu đã là một nhân vật được nhiều người biết đến ở miền Trung Việt Nam. Tôi nghe nói trước năm 1975, ông có tập thơ Đơn sơ và tập thơ Trong im lặng, nhưng ông không có hai ấn phẩm này. Đặc biệt, bài thơ Sóng luôn gục ngã ở eo biển liên quan đến tên tuổi Lê Văn Khôi, có nhiều câu trích dẫn trong đó như: “Quy Nhơn Quy Nhơn bão cát thổi trong lòng bao đêm, còn tôi, Lặng lẽ dưới mái hiên / căng mình như áo / trên áo này bão cát chỉ mong / che chở cho em ”.
Nhà thơ Lê Văn Gàn. Dáng người mảnh khảnh, gương mặt nghiêm nghị và giọng nói nhẹ nhàng dường như không cho thấy tài năng xuất chúng ở ngoài đời. Ảnh: Nhân vật cung cấp
Sống lặng lẽ và viết văn lặng lẽ, nên tập thơ “Bóng chiều quê hương” gần như tập hợp cả quãng đời vất vả của Le Fancoy. Khi đọc tập thơ này, tôi đã cố tìm trong ký ức của mình một bức chân dung của một nhà thơ ở Huế, ông đã vài lần thấy nắng và gió lặng, nhưng giữa bao người hoang mang, bức chân dung của ông vẫn làm Bực bội. Dáng người mảnh khảnh, gương mặt nghiêm nghị và giọng nói nhẹ nhàng dường như không cho thấy tài năng xuất chúng ở ngoài đời. Tôi chỉ có thể tìm thấy anh ấy trong thơ ca, nơi anh ấy có thể bình yên trải nghiệm những mong đợi và chú ý. Văn Khôi “tự giới thiệu”: “Bây giờ, với những dòng chữ tôi viết lúc nửa đêm, như làm cho nước mắt của người đã khuất sáng lên”. Lời thơ thăng hoa: “Năm ấy tiệm hoa thành phố này còn sống, xa lắm còn trông cậy vào dĩ vãng / người sống / biết người chưa từng viết quảng cáo, ân tình; Thơ mộng và đẹp như tranh vẽ, luôn tham gia vào các bài báo tôi viết.
Môi trường sống luôn tác động trực tiếp đến văn học. Tốc độ chậm chạp của ý thức thường tạo ra cái cớ cho những vần thơ đau lòng. Bạn có thể nhìn thấy rõ những vết chân chim ở khóe mắt cá. Nỗi buồn: “Em sợ một ngày trong tiếng mưa đêm cộng hưởng triền miên, em đứng ở nơi vắng anh vừa đi, thắp ngọn lửa buồn”.
Không dễ đọc. Viết một thời gian dưới bóng dáng của quê hương, vì Fan Wenhao dường như không đóng góp nhiều vào những bài thơ của mình. Tâm hồn dồn nén và xúc động đầy hỗn độn. Lê Văn Ngăn, với tầm nhìn và quan điểm của riêng mình về cuộc sống giản dị, tin rằng chỉ cần phơi bày Tất cả vẻ đẹp bị chôn vùi trong giấy có thể chia sẻ những mảnh đời đã mất và những nốt nhạc cao vút. Quá khứ và giai đoạn: “Bây giờ em đang sống ở đâu / Em có biết anh nợ em chút ánh sáng / Để trả ơn cho những ai không làm được? Mỗi lần nhìn thấy bản thân, tôi phải tự nhủ: Nhìn đi, đừng có ở đời Trời thêm bóng tối, có lẽ bạn đang vội về nhà. Anh nhắn tin với con trai mình với tư cách của một người bạn trẻ được tôn trọng và quan tâm: “Mong con yên tâm / Con đừng nằm trên giường mà xem Em ơi, vì em đang đi về gọi cửa tàu hú còi / Càng về gần cha trong trường. / Khi cha tôi mất, tôi càng được sống với mọi người. “Anh hy vọng, nhưng không phải mãi mãi, người đàn bà bán cà phê vắng lặng ấy sẽ luôn thu nhỏ lại như thiên đường:“ Nợ một đời / Em luôn mong có ngày trả nợ / Trừ tờ tiền nhỏ trong sổ / Nợ em đôi mắt ngọt ngào. , Chiều vàngDưới khung cửa sổ / Cuộc sống không ổn định vài năm trước / Cho đến nay, cuộc sống bình thường đã giúp tôi tồn tại. “
Tập thơ 6 tập xuất bản năm 2008 được Hội Nhà văn Việt Nam trao tặng giải thưởng tác phẩm. Năm 2009, sáng tác Bóng chiều quê hương của Lê Văn Khô được chú ý nhiều nhất.
Fan · Khi Lê Văn Khô (Lê Văn Khô) làm thơ, một người đã nói một lời giữa kỷ niệm xưa và nay, chỉ cần lỡ tia lửa là bắt gặp ý tưởng, ông coi bình yên là nhà của mình, ký ức vụn vỡ. Anh ấy chọn Destination như một cảm giác trung thực đã mòn: “Trên đường đến đây, tôi đã quá mệt mỏi với những hình bóng ích kỷ / từ chối mảnh danh dự đầu tiên / Kết quả đã nói, mà Fan Ke mang lại Chất liệu sáng tác bài thơ bao câu chuyện về ngọt ngào, cô đơn, yếu đuối Anh trở thành người kể chuyện từ nơi xa xăm Đi về, câu chuyện bàng hoàng Trong khi hàu giữ tươi, câu chuyện từ chối mù quáng qua thời gian gập ghềnh. Giá trị cụ thể chóng mặt: hỗn loạn: “ Thời gian, thời gian trong quá khứ / Tôi nhớ như nước trôi dưới cánh cổng / Bây giờ tôi muốn bắt đầu nắm bắt thời gian trong cuộc sống / Dành thời gian cho một số việc cụ thể / Ví dụ, tôi muốn trồng Xiaohua / Trở lại nơi tôi sinh ra và sống. Vì cố tình kể chuyện theo bóng dáng quê hương, Le Fanco đã đặt anh và độc giả vào ranh giới mong manh giữa thơ và thơ. Bài thơ nào muốn kể chính xác thì tác giả phải hết sức cẩn thận, vì bài thơ này có thể dễ biến thành bài thơ ngắn, mà bài thơ này lại như … dòng tình huống.
Tôi thật sự mắc cỡ, tôi thấy nhà thơ Lê Văn Khô (Lê Văn Khô) lạnh run, thấm thía hoàn cảnh ở Thái Lan nên nhiều bài thơ của ông chứa quá nhiều chữ.Thơ, không có cảnh nên thơ hay, nếu không có nhiều câu cảnh, như “Em ơi em ơi / Còn một mình em chẳng thấy được sự thật / Em hãy ở gần cô hồn lạnh lùng / cho anh biết, cuộc đời Mạnh hơn cả cái chết Ngoài ra, khi các nhà thơ muốn giãi bày quá nhiều với thơ ca xứ Huế, không thể tránh khỏi việc hét lên: “Tôi biết rằng tiếng nói riêng của đất nước tôi / tiếng nói của một đất nước bắt nguồn từ vết thương và danh dự. Đôi mắt tôi ngọt ngào / vẫn còn vết sẹo và ánh sáng của danh dự. “Ở đây, tôi muốn nói rõ hơn, để phân biệt giữa thơ và kịch, phải xem sự đồng cảm của ngôn ngữ diễn đạt. Đường sân khấu chỉ cần sử dụng ý mượt mà, hoặc sáo rỗng để câu chuyện tiến lên. Phát triển. Bài thơ phải có khả năng tác động trực tiếp đến nhận thức và trí tưởng tượng của người đọc, ví dụ như khi nói về sự sống và cái chết, trong bài thơ “Mẹ con và ngọn đèn dầu”. Một đoạn thơ với những từ gợi tả và gợi tả: “Ngọn đèn từng soi đời người / sẽ đặt vào đầu người chết”, và một câu thoại đầy kịch tính trong bài: Quấn số phận trên sân ga: ” Tạm biệt, tạm biệt / để rồi ai cũng phải bước đi một mình / một mình bước đi trên đường nét của ngôi nhà thân yêu vừa từ biệt. “Vầng trán thường u sầu của Văn Khô luôn có cái sâu và cái đẹp. Tuy nhiên, cái sâu của Văn Khô thô, không sắc sảo. Văn Khô vẫn tiếp tục thoải mái kể những câu chuyện trong cuộc sống hàng ngày, cuộc sống. Hóa ra là một triết lý thú vị, khi đắn đo suy nghĩ về triết học, anh lại tìm ra những ý tưởng bận rộn. Bài thơ tặng quà có thể chứng minh điều này Đây là câu chuyện đời thường chuyển sang triết lý: “Anh cho em bầu trời đêm, Thông gió và gió / nhớ cu & # 7897; Cuộc đời trói buộc ta / bao nhiêu năm, trong mắt ta vẫn còn chút dịu dàng / như một lẽ sống / vượt qua gian khó. “Ngược lại:” Tôi đang gửi cho bạn một thông điệp về trái đất / hãy hiểu những điều quý giá chưa chắc đã xuất hiện / hãy cùng tôi tin rằng giữa ồn ào và những người ồn ào / luôn có những con người bình yên và lặng như hoa / Cũng giống như hy vọng. Đọc tập thơ in Bóng quê hương, tôi rút ra một kết luận cơ bản: nhà thơ Lê Văn Khô đã cố tình triết lý, điều này không chỉ gây nhầm lẫn cho những vần thơ chân thật, mà còn khẳng định triết lý của ông. Có vô số gia đình trên thế giới! Trước những mạch văn dài ngắn khác nhau của Văn Khôi (Văn Khôi), nhiều người e ngại khi cho rằng anh là đại diện của thơ ca hiện đại nào đó. Hầu hết các bài thơ của ông dù mất chữ mấy chục chữ hay ngắt dòng đột ngột đều có bóng dáng của thơ Đường luật, nghĩa là cũng chia thành bốn phần-chân-kết-luận, ví dụ như những bài thơ mà tôi có thể phân Có tên là “Ta có sao trên trời / Đêm đêm, bạn bè phương xa may vẫn chung một đốm sáng”, phần thực là “Khi ta có hoa đào / Hoa Hạ Thanh hay Đà Lạt, Nhưng lòng người luôn là nơi có những cánh hoa không bao giờ phai Giá lạnh / đã trải qua cơ cực lạnh giá mùa đông đã bao năm / Em thường nghe bước chân xuân về rồi bước đến cuối cùng em tin. : Cuối con đường tuyệt vọng không phải là cái chết / mà là hy vọng, Lê Văn Khô cứ thế cảm xúc cứ miên man là thế, làm bài thơ nào cũng cố gắng tìm đến tận cùng nhưng có khi đoạn cuối lại cạn kiệt chất thơ. Bài thơ này nhằm “xem# 7845; y dans la fleur “suýt dừng lại ở câu” trong hoa em thấy một xuân sắp tàn, mai sau / dưới ánh nhìn từ bi của quê hương “anh thêm”, em ngồi lại thêm đời. Tất cả thanh xuân đã trải qua / thấy thanh xuân không thể phai mờ. “Đôi khi tôi ngạc nhiên là khi nhà thơ Lê Văn Khô bị“ nhập ”lại thì giá trị của thơ cũng ít nhiều bị“ trừ ”đi, bởi thơ không chỉ đòi hỏi tính khái quát, mà còn đòi hỏi nhiều hơn cả thời gian hay sự tưởng niệm. Đáng giận!
Khi nhà thơ Văn Khô 64 tuổi, được in dòng chữ “in bóng quê mẹ”, cuộc sống khó khăn nên ông không có nhiều thời gian chuẩn bị cho việc ra đời tập thơ. Tôi biết điều này cũng vô ích, anh phải neo những vần thơ của mình đậm nét trên bầu trời, có khi “dưới sao”, có khi “trên trời, sao không tắt”, có khi ” Dòng sông trải dài dưới bầu trời, có khi là “chơi dưới trời”, có khi là “dưới trời đêm phố”, có khi là “mẹ thao thức đêm dưới sao”, có khi là “đêm thơ ấu, trăng non treo. Trên bầu trời “Khi thì thầm dưới bầu trời đêm”… “Nhưng dù bài thơ có vừa ý hay không thì cũng khép lại dưới bóng nước. Ở nhà, tôi luôn bị chinh phục bởi những vần thơ của Lê Văn Khơ. Tập thơ hoa:” Mùa xuân đã qua / hoa tàn trước khung cửa / hoa tàn em chẳng còn đủ thời gian và tiền bạc để chăm chút cho bản thân. Quê mẹ / miền quê xa xôi / làm sao có thể giúp được / mong cơn mưa cuối mùa về kịp / có thể chăm hoa những ngày khó khăn / nếu ngày mai con không thích hoa / sao hoa phải tàn non ”. Vâng. Nỗi khổ của hoa cũng đến với những con người như vậy!
Sài Gòn 11/2009