Nơi không có làn sóng poker (1/2)
- Sách
- 2020-12-29
Đỗ Tiến Thụy
Theo như anh ta được biết, nếu chúng ta đề cập đến nơi ở hiện tại của anh ta, anh ta còn được gọi là “Hà Nội”, nhưng anh ta thừa nhận rằng anh ta từng là một người quê hương: tôi tên Tường, quê ở Hồng Ân, người miền Tây. Nguyên, hiện là sinh viên. Anh trai cô phàn nàn: Anh Tường có vấn đề với tiếng Anh. Tôi đã dành thời gian của Tường để giúp bạn. Anh Tường năm nay đã ba hai tuổi nhưng vẫn còn trinh. Khi hai đồng chí giới thiệu hoàn cảnh, cô cười. Đây không phải la tro đua. thật. Nước Nga vốn rất giỏi, đã giúp nhiều trong việc phát triển vũ khí cho Tưởng, không còn đất để bành trướng. Nhìn thấy tiếng Anh, miệng anh cứng như nhai nước đá. Chính vì vậy, Trung tá Ngữ ở Quân khu Thủ đô mới thích thú bán: Tôi có đứa con học kinh tế … Nói như gió, cô ấy ăn gì, cô ấy vẫn hát như Madonna! Cô ấy không thiếu tiền để tiêu. Tất nhiên là thế rồi. Tiền trợ cấp hàng tháng của anh ấy bằng lương của anh ấy. Cô đồng ý tư vấn cho anh, chỉ vì thích “mắng mỏ, dạy dỗ” một nghề quân nhân oai phong!
Điều gì xảy ra tiếp theo là logic của cuộc sống. Một chàng trai và một trinh nữ. Trí tuệ nhạy bén của anh đã làm hài lòng đôi chân trưởng thành của anh … tất nhiên!
Mọi người xì xào bàn tán với chàng trai họ Tưởng. Cha cô đã già và ông chắc chắn sẽ sống ở Hà Nội sau giờ học.
Có người nói với anh ấy rằng cô ấy vẫn ổn. Những người như vậy ở khắp mọi nơi. Cao ráo và đẹp trai, kỹ sư vô tuyến điện tốt nghiệp ở Nga và bây giờ không còn là học viện nữa. Nguồn chính thức sẽ phụ thuộc vào đại tướng! -Cô nghĩ, không biết mình ngu hay mình khôn nữa. Cô đã trải qua một vài câu chuyện tình yêu. Công chúa Hà Nội trải đời như một cơn lốc. Một rạp chiếu phim nơi mọi người đang hôn nhau với tốc độ đáng báo động trong một chiếc xe hơi khổng lồ đang di chuyển, lắc lư ngây ngất trong một phòng khiêu vũ ma quái nhấp nháy … Sự hỗn loạn trôi qua khiến cô mệt mỏi. Hết bản in. Khi chán thịt, người taTôi vẫn muốn đại bác, con cua. tất nhiên!
Anh ấy nghĩ Tường, yêu một người là ngốc nghếch. Hắn trở nên mạnh mẽ, đứng ở núi hoang, lòng khô như cỏ mùa khô, nay bốc hỏa thiêu đốt ngay. Khi yêu một ai đó, họ sẽ nói rằng tình yêu của họ trong sáng, vô tư và không ích kỷ. tất nhiên!
Họ hiếm khi đi chơi với nhau. Anh ấy và cô ấy không thích giả vờ như mình. Anh cho rằng, tình yêu quan trọng nhất là sự chân thành. Vâng, đặc biệt là vì sự chân thành, cô ấy đã đồng ý. Vì vậy, khi cô yêu cầu tổ chức sinh nhật cho mình, anh đã đấu tranh: Trong quân đội của cô, tất cả những người lính sinh cùng tháng đều được quân đội tổ chức sinh nhật một lần. Chúc bạn mùa đông vui vẻ nhé! Cô ấy gầm lên: Nhưng đây là Hà Nội. Đừng mang các hoạt động cắm trại vào phòng họp, thật nhàm chán! Anh Tường ngạc nhiên: Nhưng anh ấy… mắc cỡ!
14-2, cô ấy hỏi, hôm nay là ngày mấy? Tường gãi đầu, hôm nay là ngày gì? Mặt cô ấy, ngày lễ tình nhân, ngày tình yêu, anh thờ ơ! Hiểu rồi anh ơi, ngày đó nó đến từ phương Tây, tôi đến từ Việt Nam, vậy đó! Cô cười, anh nhìn xung quanh, ai cũng tặng người yêu những viên kẹo sô cô la, chỉ có mình anh thôi! Người ngớ ngấn: À … đó!
22-12, Tường bắt chước anh, hôm nay là ngày mấy? Cô bối rối nhìn anh, đây là ngày gì vậy? Anh Tường bẽn lẽn, được rồi … Hôm nay chúng ta … nghỉ ngơi đi …—— 24-12 tuổi rồi cô bé ơi, hôm nay mình đi chơi Noel nhé! Noel, anh ấy có ngạc nhiên không? Đêm Noel ở Cao nguyên miền Trung lạnh quá! Giáng sinh nhất định phải trực … Cô ấy đổi giọng, nhưng là Hà Nội, ta không phải là bảo vệ của trường! Anh ấy đã nhượng bộ và bỏ đi! Phố như một góc phố. Chiếc xe bẹp dúm. Anh luống cuống đỡ cô dậy suýt xoa mặt: vì không biết tay ga. Cô xoa dịu cơn đau, xoa xoa cái gối và nhìn cô đây là xe Attila. Anh lúng túng khởi động lại xe và tự cười thầm: Tôi ở nhà! Cô hếch má ra sau, nghĩ: Anh thích ai! Cô đòi tình một đêm… anh còn trai!
Anh ấy đã đưa cô ấy trở lại thăm đất nước của cô ấy. Con mèo đang ngồi trong một vòng trònSưởi ấm bằng năng lượng mặt trời. Cô thốt lên: Ôi, con mèo ngồi giống @! Ông Tương cau mày: Tại sao không nói @ thích ngồi trên mèo? Mẹ anh nhanh nhảu: Đây là cua gì? Con thích ăn nên mẹ đi chợ chiều mua khoai tây chiên cho con ăn. Ghẹ đang vào mùa và rất rẻ! Anh ta cười: Ồ, mẹ ơi, đây là biểu tượng trong khoa học máy tính mà chúng ta đang nói đến. Mẹ cô tự lẩm bẩm: Tính toán … thông tin … thì phải học! Tường cười, rướn cổ mèo lên. Bác uggs, ôm bốn vó vào nhau. Loại hay chuột phải biết. Anh hỏi: Miao, em giàu hay nghèo? Con mèo nhắm mắt khóc nhè nhẹ. Anh ta cười: Nó nói tội nghiệp! Cô ấy cũng cười: Ừ, nó hét!
Năm thứ hai, cô thán phục: Tiếng Anh của tôi hơi tanh! Bây giờ học một phong cách khác. Cô đã khiến anh phải suy nghĩ. Cậu mặc kệ giữa căn phòng tràn ngập tiếng gõ phím đàn tằm, cậu có nên học ở đây không? Cô cười: Vâng!
Cô bấm điện thoại cho anh: Để anh đặt biệt danh cho em, em muốn gà tây! Cô nhấp vài lần. Ít phút sau, nickname của Tường xuất hiện một cái tên rất ấn tượng: cuadong70. Nhập mật khẩu của bạn! Cô quay mặt lại và để anh dò dẫm tìm ký hiệu trong hộp mật mã, điều này hoàn toàn không lịch sự! Cô quay lại cười: Nhớ, quên mất nó đã chết ở đó rồi! Cô nắm tay cậu học trò mập mạp chăm chú từng nét chuột. Vài giây sau khi biệt danh của anh ấy xuất hiện trong phòng chat, Ngoisaocodon bật dậy và hỏi: Chào! Bạn là người Hàn Quốc? (Bạn là người Hàn Quốc?). Cô ấy cười: Cô ấy nhìn thấy lỗ hổng cuadong70, tôi tưởng là của Hàn Quốc. Anh bối rối: gọi em thế này là có ý gì? Cô cười mỉa mai: trời ơi! Cuadong70 là con cua sinh năm 1970! Anh đỏ mặt với thần ngồi. Cô nói nhỏ: Tránh ra! Con gà nhỏ này là một con gà trong nước, và tiếng Anh là nước ngoài đối với tôi. Tìm một quán cà phê mới! Đó là nó. Tôi ở đây để giao dịch với con gà của tôi. Cô bật máy. Biệt danh cứ nhấp nháy. Một người có khuôn mặt đẹp như tài tử điện ảnh xuất hiện trước ống kính. Đối thoại chào hỏi nhẹ nhàng.
Thoạt nhìn Tường hơi hụt hẫngBất ngờ, chú “Thổ Nhĩ Kỳ” ngẩng đầu, cúi xuống, mổ một nút trên bàn phím. Nhưng một lúc sau, mặt cô ấy tái đi. Anh ấy đã đọc được những dòng chữ cảm xúc tương tác với nhau. Anh đo trọng tâm tình cảm và thời gian tiếp xúc của hai người. Cô cũng “nói chuyện” với một người đàn ông tên là Donjuan thông qua người mù trên tòa án, và nói với anh ta bằng môi mỗi ngày: Bạn thấy đấy, cách học tiếng Anh “rất nhiều” này! Thằng nhỏ: Ừ thích lắm! Cô ngước mắt lên xem: Anh là gì? Xung đột phần mềm? Đừng quá củ chuối. Tôi đang nghiên cứu chúng không mù quáng và không có tác dụng. Anh tức giận: ngư dân biển sâu trong thời đại thông tin. Cô không hiểu ý anh nên đã đóng cửa. Anh vô tình rời khỏi chương trình Yahoo Messenger và vào phần tin tức. Hoa Kỳ tấn công Irarq. Trong ngày đầu tiên, tên lửa hành trình Tomahoc có độ chính xác cao gần như tuyệt đối đã tiêu diệt nhiều mục tiêu quan trọng. Quân đội của Tổng thống Saddam Hussein hoàn toàn bất lực khi hứng chịu đòn đầu tiên … mắt vẫn không rời màn hình: bạn biết đấy, học theo cách này là tốt nhất thế giới của. Anh ta nhìn ra khỏi trang web tin tức đẫm máu, và Gunpowder quay lại. Những cuộc đối thoại luôn tự hào về tình yêu. Cô quay lại và giải thích: Tôi mới câu con này được hai năm. Một người gốc Luân Đôn. Một chút choáng ngợp! Anh ấy phàn nàn về áp lực rất lớn. Lúc đó một hộp thoại hiện lên thông báo: “Em về Việt Nam, hẹn gặp lại anh nhé?” Cô ấy cười: Anh không dám, hay là phá bĩnh thôi! Sau đó gõ nhanh: OK! Tôi sẽ mang lại cho bạn! Webcam đang rung. Chưa kịp gõ phím, chàng “Thổ” đã ở lại sung sướng vài phút: Gái Việt Nam hay quá! Em à, cả đàn gà của anh đều phóng uế … Không có tiếng trả lời, cô quay lại thì không thấy.
Cô ấy nhanh chóng tìm thấy cô ấy. Ký túc xá đại học: không có ai. Cô lao ra đường. Dòng người vội vã. Con người ấy bây giờ khác một trời một vực. Đột nhiên, cô nhớ rằng cô đã nói rằng anh thích những nơi yên tĩnh. Cô ấy đã đi mua vé quanh hồ cạn vào thứ Nămô. Có phải nó xuyên qua dưới gốc cây liễu?
Khi ghen, anh đứng lặng lẽ, nhìn cô chằm chằm.
Cô vẫn đứng đó, nhìn đàn chim bay bằng con mắt của một người quan sát chim, lặng lẽ nhìn anh. Sau đó cô quỳ xuống: Đừng ghen tuông như vậy! Anh ấy nhìn xung quanh. Cô cười: hơi giống con thỏ! Ngày hôm sau, để “nguôi ngoai”, cô đã tặng anh một món quà. Anh ngạc nhiên: Cái gì thế này? Cô gật đầu: Xì phé! Chúng ta có thể nấu hai, hai, bốn hoặc bốn món cháo cùng một lúc!
Chà! Cuộc gọi tình nhân! Trừ bốn giờ lên lớp, mười tám giờ còn lại. Bạn đang ở đâu và bạn đang nghĩ gì? Và cứ thế, chờ đã … tôi đọc sách, ăn uống, đánh bóng bàn, trong … phòng tắm! Chà! Cũng chú ý trong nhà vệ sinh! À … bạn là một chiến binh thông tin, bạn phải tuyệt đối cụ thể! Thông tin sai có thể được sử dụng để nâng ly chúc mừng tất cả quân đội! Vậy bạn đang ở đâu? gì? Bạn nghĩ đến ai? Chờ đã, tôi đang ở nhà. đến đâu? Có ai nhớ không? Chỉ có bạn. Ghét cái này! Chúng tôi sẽ đến Bạc Hy Lai tối nay. Chờ đã, đợi đã …—— Chà, xin chào! Vì điều này, cô luôn cảm thấy ở bên cạnh anh. Poker muôn năm! Vì điều này, anh luôn cảm thấy ở bên cô. Chúng chìm vào khu vực được che phủ. Cô hài lòng vì có thể đeo một chiếc vòng khuếch tán trên một chiếc xà cừ ngu ngốc. Anh ta hài lòng với một con chim được đánh số. Trâu nước buộc phải đi vòng quanh anh ta và ăn trong một bán kính xác định của sợi dây. Anh và cô đồng ý đi chơi trong lò vi sóng ở thành phố này …
*
Thấy anh thản nhiên bước vào sân, mẹ anh ngạc nhiên:
– Khan đâu rồi? trên? … Anh im lặng. Mẹ hỏi khó hơn. Anh bực bội đáp:
– Để tôi yên!
Một mình anh lang thang nơi vắng vẻ trong buổi chiều tà. trời rất gió. Chuồn chuồn ngô lang thang ngủ trên ruộng lúa. Hai con chuột lớn phun ra từ ngôi mộ, và thậm chí còn đuổi nhau dưới chân anh ta. chuyển độngNao vẫn chứa đựng những tiếng buồn mới. Mười năm sau, mỗi lần trở về quê hương, anh đều cảm thấy rất lạ. Hồi còn học ở Nga, nó hay gọi là “đói”
“Đói”, nghe thì da diết, nhưng học ở đây gần ba năm rồi mới thấy nhiều lần. . “Đói” ở đâu. Anh bàng hoàng trước sự cuồng nhiệt của các bạn trẻ và quên hết những xô bồ, náo nhiệt của mảnh đất cao nguyên miền Trung. Giờ đây, anh đau đớn nhận ra rằng khi ta thấy vui thì sẽ quên hết, dù chôn nhau cắt rốn, chỉ khi ta phải nói chuyện, về nhà mới là chiếc túi xách cất đi nỗi buồn. Ở điểm này, anh có một khát vọng sống bền bỉ như những ngày trên đài TT. 3006 .
Đó là trăng gần gió, gần mặt trời. Mây bốn mùa quấn cam quanh cột ăng-ten cao ngất ngưởng, từng bước chân, từng bữa ăn, giấc ngủ, trong cabin đều quấn quýt. Vào một ngày nắng đẹp, những đường sọc của một chiếc máy bay dân dụng bay thẳng hiện ra mờ ảo, như tiếng nhạc trên bầu trời, không bao giờ tan. Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống vẫn thấy biển hoa cúc quỳ, sóng biển động. Vào mùa khô, chúng càng đông, dã quỳ vàng hơn. Xinh đẹp đến mấy mà cũng khiến khán giả sợ hãi, nếu phải đi dạo giữa muôn hoa, bạn sẽ ngại ngần. Tôi e rằng tôi vẫn phải thay phiên nhau đóng gói nước và mua vật dụng hàng ngày. Anh ta là người phụ trách trạm, chỉ cần anh ta quá đố kỵ, anh ta sẽ cho qua chợ. Anh cưỡi con Minkhơ mát mẻ và điên cuồng leo lên những đỉnh cao của cao nguyên với đôi cánh rũ xuống. Anh cũng đi chợ chọn sản phẩm và đạt hiệu quả tốt. Chúng tôi mặc cả cho niềm hạnh phúc khi giữ liên lạc với mọi người, nhưng những người ở chợ vùng cao chưa bao giờ thách thức điều đó. Anh vơ một trăm thứ dưới chân núi, rồi dừng lại, bốc bốn can nước chất lên xe, uốn lượn theo sườn đồi. Cúc quỳ trên xe, mùi hăng hắc. Tại bến, cả xe ngập tràn cánh hoa.
Ngày anh đi, người lính báo vụ có biệt danh Tuấn Toàn.75; Người điều hành lấy ra tất cả các tin tức và tất cả các bài báo, hát bài hát với Chèo, và đưa ra một cụm từ hy vọng và đau đớn: trụ sở chính! Ngày mai, hãy đến quảng trường thành phố đầy hoa …. Đừng quên rừng xanh, núi đỏ chiến đấu … đợi đã … đợi đã! Nó vẫn cười cái trò ngáp của Tuấn hàng ngày, nhưng hôm đó nó suýt khóc. Người ta thấy anh ta rời khỏi ngọn núi trong suốt nhà ga. Anh nhà ga nói đùa: Trông ngu quá! Nhưng hãy yên tâm rằng trong vòng ba năm kể từ khi thành lập trường, thủ đô sẽ thoát khỏi căn bệnh sốt rét phức tạp. Trở thành một chuyên gia sớm! Anh từ chối: học ở Nga ba năm, học ở Hà Nội ba năm.
Nhưng …—— Khi anh ấy giới thiệu cô với một người bạn, bạn cùng phòng của anh ấy gọi là Huanfu: Em Khánh của anh cũng xinh như anh ấy. Osei! Vì lời nhận xét này, anh ấy đã sửa mũi. Bạn thấy một người lơ đễnh khi đọc bài thơ Nhật này:
Sông Hoonê-Xê cạn lắm, đứng giữa sông không ướt giữa sông, làm sao hỏi một người nhỏ bé như vậy. Yêu nhau sâu đậm?
Chị tôi trợn mắt đùa với bạn: Mày không có trâu mà ghét ăn trâu! Huân Trả lời: Em chỉ nói là vì anh yêu em. Khanh và Khanh cách nhau cả một thế hệ. Làm sao để sống chung với sự lệch lạc như vậy? Anh xua tay: không quan trọng! Bạn chỉ cần yêu hết mình vì những người trẻ… thậm chí còn trẻ hơn. Nhưng quả thật, kể từ ngày yêu Khánh, anh thấy trái tim mình phơi phới năm 20 tuổi, con trai bình yên vô sự. Bất chấp cái nhìn kinh tởm của bạn bè, cách thể hiện tình yêu của anh vẫn còn hơi thái quá và không còn phù hợp với giới hạn độ tuổi.
Họ thường tức giận. Huân nói: Cứ ba ngày thì thấy hơi tức, bảy ngày thì thấy mệt! Anh xua tay, rất khó chịu! Anh còn trung thành với vợ và hai đứa con gái ở quê, xin hãy bỏ qua cho tôi!
Vào ngày 8/3 năm nay, anh ấy có một ý tưởng. Tối mùng 7, anh không gọi. Anh chàng nhắn tin. Bằng cách gửi tin nhắn SMS, người nhận có thể đắm chìm trong những dòng chữ hiển thị, những lời yêu thương được lưu giữ vĩnh viễn và phát đi trong niềm hân hoan. “Em vẫn là vợ chết tiệt của anh.” Tin nhắn g & # 791;7; Tôi đang đi, anh ấy đang hồi hộp chờ đợi tin tức. Nhưng một lúc lâu sau, cô gọi lại cho anh, giọng nói chua chát: Đồ vô đạo đức! dao bầu. Tai anh bàng hoàng không tin nổi. Anh ta bật máy tính để xác minh tin nhắn đã gửi. Chuyện gì đã xảy ra? Anh vội vã về nhà mua hoa và quà. Cô phán đoán trước cửa, cho thấy đường phố đang hét vào cô: Cút! Anh lo lắng cho cô. Anh muốn biết anh bị làm sao suốt ngày. Lúc anh bế tắc nhất, cô vội vàng dụi đầu vào ngực anh: Anh ơi, em xin lỗi! Vì tôi hiểu nhầm email … anh ấy không trả lời đầy đủ: Bạn dịch thế nào? Cô ghé tai quan tâm anh: vì máy không giấu, không phải vì em. Từ để chỉ lòng dũng cảm mà anh … anh ấy … cho là … ngu ngốc! Cho đến chiều nay, con bạn tôi đã hoàn thành bản dịch. Nó mắng tôi tại sao bạn lại là một con bồ nông như vậy! Anh cúi đầu, tránh nụ hôn đột ngột rồi thở dài.
Nhưng đó vẫn chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ với một vài giọt nước mắt, cô đã biến sự thật thành một chút! Tôi đã biết lỗi! Vâng, vì vậy tôi sẽ dành ít thời gian hơn để đọc Pelican. Nhưng sách Việt Nam thì có gì hay. Người ta vẫn luôn ca tụng Truyện Kiều, nhưng tôi thấy nó rất củ chuối, chẳng hiểu gì. Tôi thích sách dịch hơn. Điên cuồng như Vệ Tuệ … Nhưng phụ nữ hiện đại đúng là không cần gì cả. Chỉ cần giỏi ngoại ngữ vi tính là một điều tốt! Anh không thích hay anh muốn em đến từ quê mùa như vợ lão Hứa. Chết tiệt, hôm trước cô ấy dẫn tôi đi thăm chồng mà dã man quá! … Anh bật cười trước cách cô dùng từ. Đây là một sự ràng buộc.
Cơn giận của tình yêu luôn nhỏ.
Câu chuyện tuyệt vời đã không bắt đầu cho đến thời điểm anh ấy tốt nghiệp.
Còn tiếp …
(Trích truyện “Thành phố bị thương” – NXB Trẻ Đỗ Tiến Thụy xuất bản)